Trong việc xét cấp này, có nhiều sai phạm đối với trường hợp thửa đất số 39 và thửa đất số 40, tờ bản đồ số 18 thuộc thôn 4, xã Đắk Som - hiện đứng tên bà Phan Thị Liễu là vợ ông Phạm Đặng Quang - nguyên Phó Chủ tịch UBND huyện Đắk Glong. Trên thực tế, 2
+ Nghị định số 82/2015/NĐ-CP, ngày 24 tháng 9 năm 2015 của Chính phủ quy định về việc miễn thị thực cho người Việt Nam định cư ở nước ngoài và người nước ngoài là vợ, chồng, con của người Việt Nam định cư ở nước ngoài hoặc của công dân Việt Nam; + Thông tư số
Cũng trong ngày Tố Uyên sinh con đầu lòng, Thành Chung đã xin hội quân muộn với đội tuyển để được ở cạnh vợ trong khoảnh khắc đặc biệt. Sau nửa năm kết hôn, Tố Uyên chính thức trở thành mẹ "bỉm sữa". Những cặp đôi chọn cuộc sống kín tiếng Duy Mạnh - Quỳnh Anh là một trong những cặp đôi được yêu thích nhất làng bóng đá.
VTV.vn - Dustin Phúc Nguyễn tranh thủ "cà khịa" Thành Trung khi thấy đàn anh nịnh vợ quá lộ liễu trên sóng truyền hình. Đấu trường siêu việt: Thành Trung tiết nuối vì Á hậu Phương Anh trắng tay khi chạm ngưỡng 300 triệu đồng. Cô giáo vật lý Minh Thu trắng tay tại Đấu
Công ty cũng tiết lộ phản ứng của Kim Tae Hee trước cáo buộc: "Kim Tae Hee đã bật cười lớn khi nghe tin đồn này vì nó quá lố bịch. Theo Kim Tae Hee, cô ấy và nữ golf thủ bị đồn ngoại tình cùng Rain chưa gặp nhau bao giờ". Trước đó, tạp chí Woman Sense đăng tải tin đồn
Bùi Tiến Dũng gây bất ngờ khi chăm vợ bầu Bùi Tiến Dũng mới đây tiếp tục khiến người hâm mộ trầm trồ với sự chu đáo của mình. Cụ thể, thủ thành sinh năm 1997 tỏ ra vô cùng ân cần với bà xã Dianka. Cả hai đã về chung nhà hồi tháng 5 vừa qua và chuẩn bị đón con trai đầu lòng. ADVERTISEMENT
NarI. Trong phòng rất yên ắng, yên ắn đến nỗi ngay cả tiếng tim mình đập, tiếng đối phương thở cũng đều nghe thấy rất rõ Lăng nằm trong bóng tối thở thật khẽ. Qua một ngày cả tâm lí, thân thể đều bị đè ép mà cô đã sớm kiệt sức. Đáng lẽ phải vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay mới đúng nhưng vì sao cô đã nhắm mắt hồi lâu mà vẫn không ngủ được?Cô thấy rất mệt mỏi như đầu óc lại thanh tỉnh đến kì lạ, vì sao lại như thế? Là vì cùng anh đồng giường cộng chẩm chung giường, chung gối mới khiến cô sợ hãi đến không ngủ được sao?Nhưng cảm giác hình như không phải như nên nói như thế nào nhỉ? Cô cảm thấy cảm xúc của mình bây giờ không chỉ là lo lắng, sợ hãi mà còn là khẩn trương, bất an theo convert nhé, dù tớ cảm thấy từ sợ hãi còn mạnh hơn từ bất an. Nhưng bản thân cô cũng không biết mình khẩn trương cái gì, bất an cái gì? Không tiếng động mà thở dài một hơi, cô xoay người nằm nghiêng, muốn thử xem có phải tư thế này sẽ dễ ngủ hơn chăng.– Không ngủ được sao?Giọng Đồ Thánh đột nhiên vang lên khiến cô sợ đến muốn nhảy dựng lên. Nhưng cô không trả lời, làm như mình vốn đã ngủ say, trở mình chỉ là động tác vô thứa trong giấc ngủ mà Lăng yên lặng bất động. Trong phòng lại khôi phục sự yên lặng trước đây. Nhưng đến khi cô nghĩ có thể bình yên vượt qua ải này thì anh đột nhiên lại động, tay khẽ ôm lấy thắt lưng cô khiến cô sợ đến suýt kêu lớn.– Anh làm gì thế? Cô cắn răng thấp giọng hỏi, sợ làm tiểu thiên sứ nằm giữa bọn họ tỉnh lại.– Anh sớm biết em còn chưa cũng nói nhỏ trong giọng nói có chút đắc ý.– Anh muốn làm gì? Cô kéo tay anh ra.– Anh muốn làm thì có thể làm sao? Anh cười đột nhiên hy vọng trong phòng đèn vẫn sáng, như thế cô mới có thể hung hăng mà lườm anh.– Khi nãy ai nói sẽ không xâm phạm em?– Anh có xâm phạm em sao? Không có đâu!– Động tay động chân cũng là một loại xâm cắn răng nói, tay gạt chân anh đột nhiên gác lên người cô. Nam nhân này nói lời không giữ lời. – Em có biết có một số người ngủ hay gác lung tung, anh vừa khéo lại là loại này.– Anh vẫn còn tỉnh, nói cái gì mà thói quen ngủ tức giận đả phá lí do của anh. Thế mà anh lại động cả tay lẫn chân, hơn nữa lúc cô đẩy ra lại lập tức dính lại, nam nhân này thật sự là…..– Đồ Thánh!Cô vội gỡ tay anh đang luồn vào áo mình, thấp giọng nói– Anh nói anh sẽ không xâm phạm đột nhiên nhẹ xoay người đè lên cô, lấy khuỷu tay chống đỡ sức nặng cơ thể, môi vờn quanh tai cô, khàn khàn nói– Anh đương nhiên không xâm phạm em, anh chỉ muốn yêu Lăng thiếu chút nửa hét chói tai, may mà cô nhớ ra con gái đang ngủ bên cạnh mà nuốt lại.– Anh đừng làm bậy, đừng quên con gái chúng ta đang ngủ bên cạnh. Cô sợ giãy dụa mạnh sẽ làm con tỉnh nên chỉ có thể thúc thúc anh rồi nhấn mạnh chữ “con gái chúng ta” mà nhắc nhở đêm tối đột nhiên “tách” một tiếng, đèn ngủ bên đầu giường đột nhiên sáng Thánh vẫn ở trên người cô, nhìn tiểu thiên sứ của bọn hò rồi mỉm cười với cô– Con bé ngủ rất say.– Bây giờ ngủ sau nhưng chỉ cần anh xằng bậy với em thì nhất định con sẽ bị đánh nghiêm túc mà cảnh cáo anh.– Thật không?– Thật– Thế thì chúng ta thử xem.– Cái gì? Bạch Lăng nghe thế thì ngây dại ra. – Chúng ta thử xem. Anh khàn giọng nói rồi cúi đầu hôn sau đó, bọn họ hoàn toàn quên mất co gái bên cạnh, nhiệt tình…. cho đến cao trào vây phủ mới sức cùng lực kiệt mà ôm nhau chìm vào giấc tiểu thiên sứ ngủ say bên cạnh không hề thay đổi chút đã sáng, trong phòng ngủ, trên giường lớn, người đầu tiên tỉnh lại lại là tiểu thiên sứ nhóc đầu tiên lười biếng mở to mắt rồi trừng trừng nhìn, phát hiện cảnh tượng trước mắt cùng bình thường hoàn toàn thay đổi, đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung đông nhìn tây một hồi, cảm giác mới lạ dần dần tan biến, nhóc mới vươn vai, quay đầu tìm người.– Mẹ‼A, tìm được rồi. Bé lập tức định rúc vào lòng mẹ nhưng giữa chừng lại mở to mắt mà nhìn một người xa lạ đang ôm mẹ mình Không đến? Bé do dự ngồi dậy, khó quyết định nhìn mẹ rồi lại nhìn chú lạ mặt bên mẹ, cuối cùng quyết định lại cẩn thận bò đến cạnh mẹ nhưng cũng không quên chú ý người xa lạ kia, bé sờ sờ mặt mẹ, mẹ không tỉnh. Trước kia mà như thế này, bé đều tự mình chơi đùa đến khi mẹ tỉnh. Nhưng bây giờ bé rất hiếu kì với chú lạ mặt trên giường kia. Bé lại nhìn chú đang ngủ, do dự một chút rồi không nhịn được mà huých vào người chú một cái rồi nhanh chóng co tay có phản ứng nha! Bé nhìn mặt chú một lúc rồi lại một lúc nữa, sau đó xác định không có tính uy ђเếק gì mà hơn thế còn giống như thứ đồ chơi tốt, liền sờ sờ tay sờ chỗ này chỗ nọ, cho đến khi sờ thôi chưa đủ mà bắt đầu kéo, véo, một lòng chỉ muốn lấy được chiếc đồng hồ trên tay chú kia đến mà không để ý chú lạ mặt đã bị bé đánh Thánh mở to mắt vừa thú vị, tân kì lại cảm động nhìn tiểu thiên sứ trước chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một đứa con gái, một đứa con xinh đẹp, đáng yêu như thiên của bé rất trắng, lông mi rất dài, ngũ quan khéo léo, xinh đẹp. Ánh mắt chuyên chú giống mẹ, miệng nhếch ra giống anh, bộ dáng cố chấp kéo kéo đồng hồ của anh. Bé đúng là phiên bản của hai người bọn muốn tháo đồng hồ ra cho bé chơi nhưng lại làm thiên sứ kinh động. Trong nháy mắt, bé quay đầu nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to không chớp như đang quan sát xem anh có tính uy ђเếק hay không rồi mới quyết định xem nên khóc hay nên chạy Hồi em mình lên 2 nó có thế k nhởAnh không đổi sắc mặt cởi đồng hồ cho bé, bé do dự nhìn chiếc đồng hồ anh đưa, muốn lấy mà lại không dám.– Cầm đi!Đồ Thánh nhẹ giọng mỉm cười, đặt đồng hồ lên giường cho bé tự Nghiên vẫn không nhúc nhích nhìn anh vì thế anh đành nhắm mắt lại làm như không chú ý đến bé. Tiếp sau đó đã nghe thấy tiếng đồng hồ va chạm, bé đã cầm trên tay đùa khẽ mở mắt nhìn lén, phát hiện bé chơi đùa rất vui vẻ, còn không quên quay đầu nhìn xem anh có nhìn bé hay không. Bộ dáng thông minh, đáng yêu của bé khiên anh rất muốn ôm bé vào lòng, hôn bé, dạy bé gọi mình là cha cho đến khi bé ôm cổ mình làm nũng, gọi mình là cha mới thực sự rất xinh, rất đáng là con gái lẽ là vì anh quá kích động mà quấy nhiễu đến bà xã trong lòng, Bạch Lăng giật mình khẽ rên một tiếng rồi từ từ mở Nghiên nghe thấy tiếng mẹ, lập tức vứt bỏ chiếc đồng hồ chơi đã chán, nhanh chóng ùa vào lòng mẹ vì bé đã phát hiện chú lạ mặt kia đã mở Lăng cúi đầu nhìn cô bé con bỗng nhiên ào vào lòng mình, trừng mắt nhìn rồi mới nhớ lại những chuyện đêm qua. Bé con là con gái cô Nghiên Nghiên, mà ngủ bên cạnh người cô, hôn cô … là chồng cũ.– Chào buổi sáng em yêu. Ngủ ngon không?Cô kinh ngạc nhìn Đồ Thánh, vì nhớ tới chuyện đêm hôm qua mà mặt đỏ bừng lên.– Chào buổi sáng. Cô hơi thẹn thùng nhỏ giọng nói.– Em xấu hổ sao, em yêu? Anh cảm thấy rất tân tức giận lườm anh, vừa xấu hổ vừa quẫn bách– Anh không nên làm như thế. Cô thấp giọng nói.– Anh làm gì?– Chuyện đêm qua.– Vì sao? Em cũng thích, cũng hưởng thụ mà?Tay anh luồn dưới chăn bông mà ôm lấy Lăng không nhìn được lại đỏ mặt hơn– Chúng ta mới biết nhau….– Chúng ta đến con gái còn có rồi sao có thể nói là mới biết? Anh nhíu mày hỏi.– Anh hiểu ý em mà. Cô nhíu mày – với em mà nói thì thực sự hôm qua chúng ta mới quen biết mà thôi– Nhưng cơ thể em vẫn nhớ rõ thấp giọng nói, tay vuốt ve eo cô rồi cúi đầu hôn lên bả vai trần của Lăng vì sự động chạm này mà hơi rùng mình.– Đừng thế.– Vì sao? Anh tiếp tục nhẹ cắn bả vai non mềm của cô.– Nghiên Nghiên đang ở nhắc tới thiên sứ của họ, anh dừng tay. Anh nhìn về phía con gái trong lòng vợ. Bé con vẫn như trước, đôi mắt to tròn vừa tò mò, xấu hổ lại phòng bị nhìn anh.– Cha. Đồ Thánh ôn nhu dạy con gái nói – Nghiên Nghiên, ta là cha Lăng thấy thái độ của anh mà có chút kinh ngạc, không nghĩ anh lúc nào cũng bá đạo lại có lúc mềm mại, cẩn thận như ứng của con gái lại là càng ôm chặt cô, sau đó, cô thấy trong mắt anh có chút thất vọng, nản lòng khiến cô có cảm giác không đành lòng.– Nghiên Nghiên, đó là cha con. Bọc chăn ngồi dậy, cô ôm con gái vào vòng, ôn nhu dạy bé – Nghiên sợ người lạ nên bưng chặt miệng.– Nghiên Nghiên, đó là cha con, cha, cha. Bạch Lăng lại dạy Nghiên vẫn không chịu nói chuyện.– Nghiên Nghiên….– Không Thánh kiên nhẫn nhẹ giọng trấn an cô– Chỉ là mới bắt đầu nên không quen thôi, sau này con tự nhiên sẽ gọi anh.– Xin lỗi. Bạch Lăng nói.– Vì sao? Anh kinh ngạc nhìn cô.– Em không biết trước khi mất trí nhớ vì sao mình lại làm như thế nhưng thật sự em không nên làm thế, không nên để cho Nghiên Nghiên không nhận được cha mình, em thấy rất có áy náy, tự trách nói với Thánh không biết nên nói gì, nói không phải lỗi của cô cũng không đúng mà hỏi vì sao cũng không được. Cô đã mất trí nhớ rồi thì hỏi cái gì. Cho nên anh chỉ có thể ôm cô cùng con gái vào lòng, cũng âm thầm thế, về sau bất kể xảy ra chuyện gì, đời này cũng không để mẹ con cô rời anh mà đi, tuyệt đối không.
Mình không xác định tên anh ý là Đồ Thánh hay Tề Thánh nên cứ để theo bản convert là Đồ Thánh cấp cứu– Kìm chế lại chút, cậu không phải là bác sĩ sao?– Bác sĩ thì thế nào?– Cậu không phải ngày nào cũng thấy máu sao?– Nhưng đó không phải là máu của cô ấy.– Chẳng qua là một vết thương nhỏ mà cậu như muốn xỉu đến nơi, nếu Bạch Lăng thật sự bị thương nặng mất nhiều máu….– Ngậm cái miệng quạ đen của cậu đầu tiên thấy bác sĩ biệt hiệu Thánh thủ lúc nào cũng nho nhã, bình tĩnh lại tức giận, gào thét, các bác sĩ và y tá trong phòng tất cả đều tròn mắt, vừa tò mò lại vừa khó tin. Họ hoài nghi nhìn người phụ nữ hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh ấy là ai? Vì sao có thể khiến bác sĩ Thánh thủ lại không tự khống chế được như thế, thật sự khiến người khác tò mò không thôi!– Không được nói những điềm xấu như Thánh cố sức hít sâu một hơi, tự mình tỉnh táo lại rồi tức giận liếc mắt nhìn Tề Thác, sau đó bắt đầu kiểm tra vết thương trên trán vợ cũ.– Sao cô ấy lại bị thương?Anh vừa kiểm tra vừa hỏi.– Xin lỗi, Bạch Lăng vì muốn cứu em nên mới bị Lực Nhã vẫn im lặng đứng bên nay mới tự trách mà là vợ của Tề Thác, cũng là người bạn mà trước khi hai người chia tay quen Lực Nhã có một cửa hàng bánh ngọt, không biết có phải vì làm ăn rất tốt khiến người khác ghen ghét hay không mà trước đó một thời gian đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nào là có người lấy trộm đồ, trong cửa hàng có nhân viên vừa học vừa làm bị người uy hiếp, đả thương… Vì ái thê sốt ruột lo lắng khiến Tề Thác không tiếc thân mà lợi dụng những thủ đoạn ti bỉ khiến cho bọn họ đến cửa hàng bánh làm nhân viên miễn phí kiêm luôn bảo những chuyện này không phải cũng không có gì nghiêm trọng sao? Vì sao còn làm cho vợ anh vì bảo vệ cô ấy mà bị thương?– Vì sao cô ấy phải cứu em, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?Đồ Thánh che đấu sự tức giận, nặng nề hỏi.– Lực Nhã bị người bắt cóc, vừa vặn thì bị Bạch Lăng trông thấy. Cô ấy là vì cứu Lực Nhã không bị kẻ khác đả thương nên mới bị Thác đơn giản giải thích tình Thánh dùng sức thở để kìm lại sự kích động của mình. Anh muốn kêu to, muốn điên cuồng mà hét lên, muốn mắng người nhưng anh có thể hét cái gì, kêu cái gì đây? Sao có thể nói Bạch Lăng không nên cứu Lực Nhã được?Đáng giận, anh muốn đem lũ người có gan làm Bạch Lăng bị thương đáng thành tám mảnh.– Bọn hỗn đản kia đâu. Anh cắn chặt răng hỏi Tề Thác.– Đều giao cho Vệ Thịnh xử lí rồi. Vệ Thịnh là người bạn chung của bọn họ.– Bảo cậu ấy chờ mình một chút. Anh mím môi, tàn bạo nói.– Không thành vấn Thác cũng tươi cười tàn bạo y như hắn.– Đồ Thánh, thương thế của Bạch Lăng có nghiêm trọng trông? Vì sao cô ấy lại hôn mê bất tỉnh? Có phải bị đụng vào đầu khiến não chấn động mới hôn mê?Ôn Lực Nhã nhíu mày, vẻ mặt lo lắng hỏi.– Anh phải tiến hành kiểm tra thêm mới biết Thánh nhanh chóng đáp lời sau đó bảo y tá chuẩn bị công việc kiểm tra, sau đó đưa Bạch Lăng vào phòng kiểm qua thời gian lâu, cuối cùng cũng có báo cáo kết quả, cô ấy thực sự não hơi bị chấn động nhẹ nhưng tất cả phải chờ cô ấy tỉnh lại mới có thể kết luận xem có nghiêm trọng không, có di chứng gì thân là bác sĩ được coi trọng nhất bệnh viện nên Đồ Thánh dễ dàng xếp cô vào gian phòng bệnh hạng nhất. Sau khi an trí cô ở đó xong xuôi, anh lại lẳng lặng ngồi bên giường bệnh nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô trở dạng của cô mới nhìn vừa tái nhợt vừa suy yếu, trên trán bị băng bó đầy đầu chỉ còn lại khuôn mặt nhỏ như bàn tay, càng khiến cô trông nhỏ bé, yếu yếu ớt như vậy rời bỏ anh hai năm qua, một mình sống như thế nào?Sự đau lòng giống như sợi thòng lọng vô hình quấn quanh cổ anh khiến anh đột nhiên thấy khó rõ là kẻ ngu ngốc, rõ ràng còn yêu cô, thương cô, nhớ cô mà vì sao phải cố gắng ra vẻ không cần, quật cường không chịu thừa nhận chuyện đầu giải thích sẽ mất mạng sao?Thừa nhận khi trước mình đã sai sẽ mất mạng sao?Giải thích với cô ấy về sự sợ hãi và yếu ớt của mình sẽ mất mạng sao?Lúc trước vì sao anh không thể bỏ đi thể diện, lòng tự trọng của đàn ông mà nói không cần cô, nếu lúc ấy anh nói yêu cô, nếu lúc trước anh làm như thế thì chắc chắn cô sẽ không bỏ anh mà điều đáng chết nhất không phải chỉ như thế mà sau đó anh còn cứ khăng khăng kéo dài tình trạng hai năm gần 900 ngày, thời gian dài như thế, anh cuối cùng là suy nghĩ cái gì? Thật sự đầu óc chỉ toàn bùn! Ngu ngốc!Vì sao hai người yêu nhau không thể ở bên nhau, vì sao nhất định phải chia tay, hai người cùng tương tư, cùng hối hận? Nếu thật sự muốn được tương tư, hối hận thì hai năm qua cũng đã đủ rồi chứ?Nhẹ chạm lên mặt cô, khuôn mặt cau có của Đồ Thánh dần giãn đi, thay vào đó là sự kiên nghị và quyết hết sự kiên cường, cậy mạnh, lòng tự trọng đi… Anh quyết định chờ Bạch Lăng tỉnh lại sẽ giữ lấy cô, xin cô không rời đi, rồi nói với cô câu nói mà bấy lâu nay anh giấu trong lòng không nói cho cô biết “anh yêu em”, để cô vĩnh viễn ở lại bên cạnh nhiên anh phát hiện lông mi của cô hơi giật, có lẽ là sắp Thánh thu tay về nhìn cô từ từ mở mắt nhìn về phía anh.– Hi! Hắn nhẹ nhàng nói – em bây giờ thấy thế nào? Đầu còn đau không? có thấy choáng váng không? Trên trán em bị thương, chỗ đó thế đau là chuyện bình Lăng nghe vậy vươn tay sờ lên chỗ bị thương trên trán.– Đã xảy ra chuyện gì? Cô khàn khàn giọng hỏi.– Tề Thác nói em vì cứu Lực Nhã mà bị đẩy ngã xuống lại một chút hắn không nhịn được trách cứ– Lúc đấy em suy nghĩ gì thế? Đối phương là nam nhân lại là kẻ bắt cóc cực nguy hiểm, em có biết mình làm như thế nguy hiểm thế nào không? Sau này không được phép làm thế nữa, biết chưa?Cô không tự chủ được gật gật đầu rồi nhìn bốn phía– Đây là bệnh viện. Cô hỏi Thánh gật đầu– Anh chờ em tỉnh lại để kiểm tra thêm một lần nữa, xác định chắc chắn em thật sự không saoCô nhìn quanh bốn phía rồi nhìn hắn– Em nghĩ có khả năng em sẽ làm anh thất vọng rồi.– Có ý gì– Em không nhớ mình tên là gì? Cô cười khổ Thánh trừng mắt nhìn cô giống như đột nhiên bị mất giọng mà không nói được gì..Mất trí nhớ……Ngồi trong phòng nghỉ của mình, Đồ Thánh lại lắc lắc đầu, căn bản không nghĩ sẽ phát sinh chuyện Lăng lại mất trí nhớ, không chỉ quên mất anh mà thậm chí tên mình, đang ở đâu, bao nhiêu tuổi, cha mẹ tên là gì cũng đều quên vì bị va chạm mà trong não cô có khối máu đông lại ở vùng trí nhớ về con người nên mới thành ra mất trí nhớ. Nếu máu bị đọng lại mà không thể lưu thông thì có khả năng sẽ khiến dưỡng khí không thể vận chuyển bình thường, sẽ xảy ra tình huống tệ là tùy tiện đả thông máu đọng thì máu sẽ lưu thông tự do mà khả năng sẽ càng khiến tình trạng càng khó xử không phải không có các xử lí nhưng anh không có dũng khí để Bạch Lăng mạo hiểm một chút nào, huống hồ, máu đọng trong đầu cô cũng không phải quá lớn nên cũng có thể tự nhiên mà từ từ biến mất cho nên anh quyết định không mổ cho nàng mà cứ theo dõi là sao mất trí nhớ thế này cũng không phải là mãi mãi, ban đầu là tạm thời mất trí nhớ rồi sau đó sẽ dần dần khôi phục lại, chỉ cần sau đó tình trạng ổn định thì cũng không có gì đáng kiến thức đó là những điều cơ bản đối với anh, thậm chí anh còn có thể mở lớp mà nói rõ ràng, rành mạch về chuyện mất trí nhớ này từ nguyên nhân, ảnh hưởng, hậu quả… Muốn anh nói mười ngày nửa tháng cũng không vấn đề, mà khẳng định sẽ có rất nhiều người đến vấn đề ở chỗ người mất trí nhớ sao lại là cô?Nhưng may mắn trong bất hạnh là cô ngoài mất trí nhớ thì những việc sinh hoạt trong cuộc sống đều biết, tứ chi cũng bình nên anh từ suy nghĩ bi quan rồi từ từ chấp nhận chuyện này, hơn nữa còn nghĩ sang hướng tốt. Có lẽ đây là cơ hội ông trời dành riêng cho anh, để cô không nghi ngờ gì mà trở lại bên anh. Như thế vấn đề sẽ không còn là vấn đề mà lại là cơ hội thay đổi sự nhất định phải nắm thật chặt cơ hội trời ban.– Em tên là Bạch Lăng, anh là Đồ Thánh, là chồng khi Đồ Thánh trở lại phòng bệnh liền nói cho tròn mắt, biểu tình trên mặt chỉ là sự kinh ngạc và khó tin.– Em có cần ngạc nhiên thế không?Anh không nhịn được nhíu mày.– Không phải, em nghĩ anh là bác lắc đầu lại vội ôm đầu thống khổ rên rỉ lên.– Em bây giờ không cần cố gắng Thánh vội đến cạnh cô, cẩn thận kéo tay cô ra tránh để chạm đến miệng vết thương sẽ thành đau càng thêm đau– Khó chịu lắm đúng không. Anh không đành Lăng từ từ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh không nói gì.– Sao thế?– Anh thật sự là chồng em? Trong mắt cô rõ ràng là nghi ngờ.– Đúng.
vợ trước của thánh thủ