Anh canh đúng thời gian , lúc bước ra khỏi phòng làm việc vừa khéo Hứa Tình Thâm cũng đi ra . " Ai cơ ? Tôi không hề quen biết . " Hứa Tình Thâm giả ngu . " tôi và em cùng tưởng tượng nhé , " Một tay Tưởng Viễn Chu chống lên cạnh bàn , " ngực lớn , eo thon , mông vểnh , mặc Trang chuyên danh mục download công trình nghiên cứu của Việt Nam, Kho thư viện đề án đề tài cấp tỉnh bộ ngành,khoa học công nghệ trich rut, moi quan he ngu nghia ,va ap dung, cho he thong hoi dap tu dong tieng viet,pham thi thu uyen - Thư viện tài liệu điện tử việt nam 3.Đảm bảo an toàn - Lắp đặt cửa sắt hộp giúp đảm bảo an toàn, với thiết kế sắt kết hợp với kính (kính thường hoặc kính cường lực), trộm cướp rất khó để đột nhập vào nhà, chỉ cần nghe tiếng kính vỡ là có thể bị phát hiện. - Đây quả thật là biện pháp an toàn để phòng tránh trộm cướp Vui Thay Mong Dep Noi vung Hy Ma Lap Son Tuyet giang nui biec, may von dinh cao Ven suon phong canh dep sao Benh bong suong gio, dat dao nang mua Ngay mien bac An Do xua Co vuong quoc nho nen tho vo cung, Mot ngay xay chuyen dang mung Khien cho the gioi tung bung doi thay, Ma Da hoang hau ngu say Nam mo chot thay sac may rang ngoi Cánh đồng hoa oải hương. cảnh quan thiên đường cuốn triệu du khách | Trồng cây xanh trong nhà. Cánh đồng hoa oải hương ở Luberon, ở Provence thuộc vùng núi Alpes của Pháp giống như một tấm thảm tím biếc thơ mộng ngút mắt và thơm ngát vào mùa hè hằng năm. NỘI THẤT KIM CƯƠNG chuyên Thiết Kế - Sản Xuất và Thi Công trọn gói trọn gói Biệt Thự - Villa - Nhà Phố - Chung Cư cao cấp - Office - Studio & Store Makeup tại TP.HCM, và các tỉnh lân cận.NỘI THẤT KIM CƯƠNG với nhiều năm kinh nghiệm thi công Biệt Thự - Villa, theo phương châm "NỘI THẤT KIM CƯƠNG - CHẤT LƯỢNG KIM juGBL. Hứa Tình Thâm ngồi trên cái ghế bọc da thật, sau lưng túa ra mồ hôi lạnh ròng ròng, tầm mắt của cô nhanh chóng quét quanh một vòng. Cửa sổ xe đều là màu tối, hơn nữa lại là ban đêm, căn bản không nhìn thấy rõ được tình huống ở bên không biết tại sao đối phương lại muốn bắt cóc mình. Hứa Tình Thâm đặt túi xách lên đầu gối, cẩn thận mở miệng, "nếu các anh muốn tiền, trong túi xách của tôi có một ít. Còn nữa, không phải là các anh bắt lầm người đấy chứ ?""cô tên là Hứa Tình Thâm phải không ?"Người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh quay đầu lại Tình Thâm nghe vậy, trong lòng chợt rơi bộp một cái, nhưng vẫn lập tức phản ứng kịp thời, cô lắc đầu nói, "không phải, các anh nhầm rồi.""ngồi xuống."Hứa Tình Thâm co ro trong ghế ngồi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy có một khả năng duy nhất, Vạn Dục lòng cô càng lúc càng hoảng hốt, chuyện tai nạn xe cộ vẫn còn sờ sờ ra trước mắt. Đối với Vạn tiểu thư mà nói, sợ rằng chỉ có chuyện cô ta chưa nghĩ ra chứ không có chuyện cô ta không dám xe lao nhanh về phía trước, bàn tay đang đặt trên đầu gối của Hứa Tình Thâm khẩn trương nắm chặt lại. Cô thừa dịp người ở bên cạnh không chú ý, từ từ thò tay vào trong túi xách của mình. Đầu ngón tay chạm được vào điện thoại di động. Hứa Tình Thâm đã gấp đến độ trên sống mũi toàn là mồ hôi. Cô hít sâu một cái, cả người lui về phía sau dựa vào lưng ghế, sau đó dùng ngón tay nới miệng túi ra thành một khe hở tay cô run rẩy mở khoá kéo, coi như có bấm được điện thoại cũng không thể lên tiếng. Người duy nhất có thể giúp đỡ mà cô nghĩ tới, chính là Tưởng Viễn mắt của Hứa Tình Thâm thỉnh thoảng lại liếc trộm những người ở bên cạnh. Ngón trỏ khẽ ấn xuống nút gọi, người đàn ông lại đột nhiên quay sang nhìn kinh hoảng vội vàng lên tiếng, "tôi chỉ là một vị bác sĩ vô danh, tiền lương một tháng cố định chỉ có bấy nhiêu đó, cũng chẳng có tiền để gửi ngân hàng nữa......"Mà lúc này, Tưởng Viễn Chu đang tham dự một cuộc xã giao tại khách sạn Quốc Tế. Mười mấy người đang ngồi trong một phòng bao, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo xen lẫn với tiếng ly tách va chạm vào thoại di động đang đặt trên mặt bàn đột nhiên rung lên, anh thờ ơ liếc nhìn, lại là Hứa Tình mắt của người đàn ông từ trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm rơi xuống cánh tay của cô, nhìn kỹ lại một lần nữa......"lấy tay ra ! Cô đang làm gì thế ?"Hứa Tình Thâm cúp máy. Người đàn ông giật lấy túi xách của cô. Điện thoại di động lập tức rơi ra từ bên trong, anh ta không nói hai lời liền cầm lên tắt kia, Tưởng Viễn Chu còn chưa kịp bắt máy thì màn hình đã thông báo cuộc gọi bị mắt của anh nhìn chằm chằm vào nó. Đây là nổi cơn điên gì vậy ? Người ở bên cạnh bưng một ly rượu lên định mời anh. Tưởng Viễn Chu trả điện thoại di động về lại chỗ cũ. Đến giờ phút này, nỗi sợ hãi trong lòng Hứa Tình Thâm đã tràn ngập ra ngoài. Cô túm lấy vạt áo của mình, ngón tay từ từ siết chặt lại, cho đến khi móng tay cách lớp vải dệt đâm sâu vào lòng bàn tay khiến cô đau nhói. Cô đột nhiên run rẩy hỏi, "đại ca, tại sao các anh lại muốn bắt cóc tôi ?"Mấy người ngồi trong xe ai cũng đều không lên tiếng. Chiếc xe chạy thẳng vào trung tâm thành phố. Hứa Tình Thâm lén lút mò mẫm tay nắm cửa ở bên cạnh."cửa xe đều bị khóa trái rồi, đừng uổng phí sức lực nữa."Trái tim của cô đang không ngừng đập dồn dập, ngay cả dây thần kinh khắp người cũng đều căng ra hết cỡ, đến mức thân thể cũng cảm thấy đau xe chạy thẳng tới khách sạn Quốc Tế. Tưởng Viễn Chu vừa kết thúc cuộc xã giao xong, lão Bạch giúp anh cầm áo khoác. Cả đám vây quanh người đàn ông tựa như con ông trời bước ra đại đứng giữa đám người, đôi mắt sáng như sao trời, vóc dáng thon dài, chiếc áo sơ mi trắng tinh vô cùng đơn giản lại làm nổi bật lên vẻ lười biếng của qua cánh cửa xoay tròn, gió rét lạnh lẽo ở bên ngoài không có gì che chắn lập tức ùa tới, những sợi tóc bên gò má của Tưởng Viễn Chu khẽ lất phất, anh cảm thấy cả người đều tỉnh táo hẳn ra. Một tay nhét vào trong túi quần, không thèm để ý tới người ở bên cạnh đang ân cần trò chuyện, anh đột nhiên có một suy nghĩ, lúc này Hứa Tình Thâm đang làm gì nhỉ ?Chiếc xe thương vụ màu đen đánh tay lái quẹo vào khách sạn. Hứa Tình Thâm nhìn ra xa, đột nhiên trông thấy một bóng người quen Viễn Chu !Anh đang đứng trước cửa chính của khách sạn Quốc Tế. Ánh đèn pha sáng rực quét qua khuôn mặt của anh, từng động tác giơ tay nhấc chân, dáng vẻ lười đáp lại người khác, cô đều nhìn thấy một cách rõ Tình Thâm ngồi thẳng người dậy, đáy mắt vốn dĩ đang tràn ngập sự tuyệt vọng lại nhanh chóng loé sáng lên bừng xe dừng lại, tài xế khẽ ấn xuống một cái nút. Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng ' lạch cạch ' mở khoá cửa xe, trái tim của cô đã nhảy vọt lên tới tận cổ họng, thậm chí còn chẳng dám hít thở. Cô đột ngột đẩy người đàn ông ở bên cạnh ra, sau đó dùng sức mở cửa xe chạy vọt người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau, không nói nên miệng Tưởng Viễn Chu đang ngậm một điếu thuốc lá, có người bước tới đốt thuốc giúp anh. Lúc anh hung hăng rít một hơi, xuyên qua làn khói mờ nhạt lượn quanh, hình như anh lại trông thấy Hứa Tình Thâm đang lao tới như tên bắn về phía mặt của cô rất hoảng loạn, bước chân lảo đảo, tựa như sau lưng đang có thú dữ đuổi theo mình, tầm mắt của cô nhìn chằm chằm vào anh ở trước mặt. Tưởng Viễn Chu vẫn đứng im ở tại chỗ không động đậy, chỉ cảm thấy lúc này cô đột nhiên đáng yêu hơn rất nhiều so với bình thường."Tưởng Viễn Chu !"Hứa Tình Thâm hét to lên. Ngón tay người đàn ông khẽ vẩy tàn thuốc lá, thần trí mà anh tưởng rằng đang ở trong ảo giác cũng bị kéo trở dang hai cánh tay ra, vừa khéo Hứa Tình Thâm cũng nhào tới, lao thẳng vào trong ngực anh, mạnh đến nỗi anh phải liên tiếp lui về phía sau mấy Bạch ở bên cạnh đứng nhìn, khuôn mặt nghiêm túc cuối cùng đã hiện lên ý cạnh còn có người khen ngợi Tưởng Viễn Chu rất có diễm bả vai của Hứa Tình Thâm vẫn còn đang run rẩy, hai tay cô siết chặt sau lưng Tưởng Viễn Chu, áp sát tai mình vào lồng ngực của anh. Nghe thấy tiếng trái tim của anh đập thình thịch truyền tới, cả người cô cũng thả lỏng tay người đàn ông vịn bả vai của cô. Cô chủ động chạy tới như vậy, quả thật khiến anh vừa mừng rỡ lại vừa bất khi Hứa Tình Thâm bình tĩnh lại hẳn, quay đầu sang thấy chiếc xe kia vẫn còn đang đậu ở tại chỗ, cô chỉ tay về phía nó, "người ở trong chiếc xe đó bắt cóc tôi."Tưởng Viễn Chu nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi trong nháy mắt. Một tay ôm lấy bả vai của Hứa Tình Thâm vùi cô vào trong ngực mình, anh nâng tầm mắt nhìn lên, "lão Bạch."Lão Bạch bước tới, nhưng khi anh ta nhìn kỹ lại một lần nữa, sắc mặt lập tức không chỉ đơn giản là thay đổi, "Hứa tiểu thư, cô nói người ở trên chiếc xe kia bắt cóc cô à ?""vâng, tôi thật khó khăn mới trốn xuống được đấy."Tưởng Viễn Chu không thèm ngó tới chiếc xe kia, chỉ biết là lại có kẻ cư nhiên dám động đến trên đầu anh. Lão Bạch liếc nhìn hai người, vội vàng nói, "Tưởng tiên sinh, để tôi đi xử lý."Anh ta vừa định đi về phía trước, lại thấy mấy người ở trên xe nhảy xuống, sải bước đi tới đây. Lão Bạch vặn mày trừng mắt, không giận mà uy, "có phải chán sống rồi hay không ? Cũng không nhìn thử xem toàn bộ Đông Thành này là do ai làm chủ à ?"Những người kia hiển nhiên là không hề nghe ra được ẩn ý của lão Bạch, một kẻ trong số đó gật đầu cúi người nói, "Tưởng tiên sinh, người đã mang tới cho ngài."Cả người Hứa Tình Thâm cứng đờ, "là sao ?"Đôi con ngươi sắc bén của Tưởng Viễn Chu quét quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của lão Bạch, "những kẻ này, là người của anh à ?"Lão Bạch nghiến răng trả lời, "thật xin lỗi, Tưởng tiên sinh, tôi đem nguyên văn câu nói ' có trói cũng phải bắt đem về ' của ngài truyền đạt lại cho bọn họ, không ngờ rằng......"Không ngờ rằng đám ngu xuẩn này thật sự dùng đến chiêu bắt cóc kia !Hứa Tình Thâm xem như đã hiểu ra rõ ràng. Cô tránh thoát khỏi lồng ngực của Tưởng Viễn Chu. Trong lòng cô ấm ức khó nhịn, lo lắng đề phòng suốt từ nãy đến giờ, lá gan cũng sắp bị hù dọa muốn vỡ toác ra, đến giờ này lại nói cho cô biết, đây là chủ ý của Tưởng Viễn Chu sao ?Cô giơ hai tay lên dùng sức đẩy ngực anh ra thật mạnh, "Tưởng Viễn Chu, anh khốn kiếp, anh lưu manh, mẹ nó ! Tôi đánh chết anh !"Lời tác giả Ừ, đánh chết anh ta đi, đừng ngần ngại ~Ai cung cấp dụng cụ tra tấn, mang tới đây ~ Editor ThaiPhuong2011 , LesPremiersPas, Lữ, Lưu TinhLà một cố gái xinh đẹp nhưng cũng đầy cá tính, Hứa Tình Thâm biết rằng phụ nữ không nên chỉ biết dựa vào nhan sắc mà ăn bám người khác, còn phải biết chủ động về tài vừa thoát chết, giờ đang chạy trốn dưới một thân phận mới ở một nơi mới. Cô lọt vào mắt của anh một cách đầy "kế hoạch", hỏi với giọng nóng nảy, "tôi cho anh, anh có dám nhận không?" Lão Bạch ngầm hiểu, liền xoay người khép cửa Tình Thâm né tránh được bàn tay của Tưởng Viễn Chu.“Vì sao không sắp xếp bệnh nhân cho tôi khám?”“Không phải em đã nói Tinh Cảng có thể nuôi thêm một bác sĩ như em sao? Như vậy càng tốt chứ sao, vẫn trả lương cho em mà em vẫn thoải mái.”“Cho nên anh không có ý định để tôi khám bệnh?”. ========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Không Phải Ánh Trăng2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào3. Chiều Hư4. Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa=====================================Tưởng Viễn Chu lui về phía sau vài bước, dựa người vào chiếc bàn làm việc lớn. Trước ngực cô còn có mấy vết chưa lau sạch sẽ, nhìn cổ Hứa Tình Thâm đỏ lên như vậy, Tưởng Viễn Chu biết chắc chắn cô đang khó chịu.“Trách nhiệm hàng đầu của một bác sĩ là gì?”“Cứu người.”Tưởng Viễn Chu chỉ vào chỗ bị bỏng trước ngực cô, hỏi “Vậy bản thân bị thương thì sao?”“Tôi cũng bôi thuốc rồi.”Người đàn ông đứng thẳng người lên nắm chặt cánh tay của cô kéo cô đến trước mặt mình. Bàn tay anh không chút do dự ôm cô vào lòng, Hứa Tình Thâm vội vàng đẩy ra nhưng lại bị Tưởng Viễn Chu kẹp lại lần nữa, anh vỗ mạnh vào mu bàn tay đau đến nỗi phải buông tay ra, Tưởng Viễn Chu thừa dịp kéo khóa áo khoác của cô xuống. Cô mặc một chiếc áo len bó bên trong, người đàn ông kéo cổ áo nhìn vào bên sự đỏ rực lên giống y như tôm luộc vậy.“Người nhà bệnh nhân kia lên tiếng, là tai nạn không cố ý nhưng phải đền bù tổn thất tinh thần và tất cả các khoản cộng lại là sáu mươi vạn.”Cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên “Nhiều như vậy sao?”“Bọn họ có giấy chứng nhận người đó đang đợi công tác ở nước ngoài, cũng xem như là một lãnh đạo nhỏ, bình thường tiền lương không thấp.”“Tôi sẽ cố gắng chữa trị cho bà ấy, để bà ấy không có di chứng gì.”Tưởng Viễn Chu chống một tay lên mép bàn, nhíu mày nhìn về về cô đầy vẻ khinh thường.“Em có thể để lại cho bà ta chút di chứng, bà ta làm em phiền lòng, em cũng để cho nửa đời sau của bà ta cũng nhức đầu là được rồi.”“Không được.” Hứa Tình Thâm cau mày, lắc đầu. “Anh không cảm thấy trong chuyện này bà ấy là người vô tội nhất sao?”“Không cảm thấy vậy.” Tưởng Viễn Chu mở ngăn kéo, bên trong bày đầy hộp thuốc, ngón tay người đàn ông gảy gảy vài cái, lấy một hộp thuốc mỡ ra.“Em đánh mất trinh tiết, mất đi bạn trai của mình, em mới là người vô tội nhất.”“Tưởng tiên sinh, anh thích xát muối vào vết thương của người khác lắm sao?”“Đúng vậy, tôi còn thích xem vết thương của người khác nữa kìa, cởi áo ra.”Hứa Tình Thâm lùi lại về phía sau, bị Tưởng Viễn Chu tóm lấy cánh tay.“Còn giở trò gì nữa? Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, không có gì mới mẻ.”Tưởng Viễn Chu kéo áo len của cô lên, Hứa Tình Thâm đang nghĩ xem làm thế nào để thoát ra thì anh đã cởi hết áo trên người cô xong, để lại một chiếc áo mắt người đàn ông chăm chú vào trước ngực cô, vết thương nổi bật trên làn da trắng như một miếng ngọc không chút tỳ vết. Tưởng Viễn Chu thấy nơi gò cao kia, chiếc áo lót màu đen nâng nó lên thành một dáng vẻ hoàn mỹ nhất. Hô hấp của anh dần trở nên hỗn loạn, ánh mắt càng lúc càng trở nên mơ hồ. Tưởng Viễn Chu cất giọng khàn khàn “Cởi cả nó ra đi.”“Không được, ở bên dưới không bị thương.”Đầu ngón tay người đàn ông dè dặt bôi lên trước ngực cô, cảm giác mát lạnh của thuốc làm vơi đi đau đớn do vết bỏng gây Viễn Chu mãi không bỏ tay ra, cả đêm đó anh chỉ nghĩ tới thỏa mãn, sao lại quên những chi tiết nhỏ như này chứ?“Tưởng tiên sinh, được rồi.”Tưởng Viễn Chu không thèm nghe, Hứa Tình Thâm thẳng thắn nói “Sao vậy, Vạn Dục Ninh không cho anh nhìn à?”“Em thật biết nói chuyện.” Một tay người đàn ông ôm eo Hứa Tình Thâm, để cô áp sát vào người mình, anh cúi người thổi một hơi vào bên tai cô. “Nhìn của cô ấy không cuộn trào mãnh liệt như nhìn em, tôi thích em ở điểm này.”Đàn ông là sinh vật thẳng thắn với bản thân mình Tình Thâm không đẩy anh ra nữa, bầu không khí tự nhiên rơi vào lúng túng, ánh mắt Tưởng Viễn Chu hơi chìm xuống.“36D à?”Sự chú ý của anh tiếp tục di chuyển xuống bên dưới, rơi vào vùng eo uyển chuyển thanh thoát của cô.“Eo một thước chín, tuyệt vời.”Hứa Tình Thâm cũng không gắng gượng được nữa, cô đưa tay che trước ngực, Tưởng Viễn Chu vẫn tiếp tục đề tài này.“Chờ chút đã, tôi tuyệt đối sẽ không tắt đèn, tôi phải nhìn cho kỹ dáng vẻ này của em…”Anh ta càng nói càng đen tối, Hứa Tình Thâm đưa tay che miệng Tưởng Viễn Chu lại.“Anh Tưởng à, đây là bệnh viện.” Sắc mặt cô cứng lại, thực sự tức Viễn Chu lại kéo tay cô ra. “Em đối với Vạn Dục Ninh có cảm giác gì? Hận thấu xương?”“Tôi mong cô ta và Phương Thành không có kết quả.”Tưởng Viễn Chu bật cười “Chuyên gia à, đáng lẽ em phải học được cách chúc phúc.”“Tôi không cao thượng như vậy.”Hứa Tình Thâm cầm lấy áo len trên bàn muốn mặc vào, Tưởng Viễn Chu kéo lấy một ống tay áo của cô.“Trong phòng cũng không lạnh mà, vội như vậy làm gì?”“Tưởng tiên sinh, lúc trước tôi tìm tới anh là bất đắc dĩ, nhưng tôi không bán mình.” Hứa Tình Thâm nói xong, đem áo len chui qua đầu.“Tôi không nói em bán mình, nhưng mà ngoài công việc ra thì chuyện nam nữ ân ái cũng tốt đó chứ. Chúng ta có thể bị cơ thể của nguời kia cuốn hút nên mới tiếp tục lên giường mà.”Đây coi là cái gì chứ? Một lời mời chào trần trụi nhất sao?“Không cần.” Hứa Tình Thâm đáp. “Tôi có thể bị lãnh cảm, không hề thích phương diện này.”“Tôi thấy em không chỉ lãnh cảm trên phương diện đó đâu, đối với chuyện gì em cũng lãnh cảm.” Tưởng Viễn Chu đi tới mặt cô, sau đó đi quanh cô một vòng.“Phanh xe bị người khác động vào, người nhà bệnh nhân tới náo loạn, còn có chuyện bát cháo vừa xảy ra. Tất cả mọi việc, không phải là em lạnh lùng sao?”“Khóc lóc hay ầm ĩ cũng vô dụng. Anh Tưởng à, tôi có thể hỏi anh một câu không, nếu vừa nãy tôi tới khóc lóc kể lể, nói Vạn Dục Ninh hắt cháo vào người, vậy anh sẽ trút giận thay tôi sao?”Tưởng Viễn Chu nhún vai đáp “Không phải tôi đã đuổi bọn họ ra khỏi bệnh viện rồi sao?”Hứa Tình Thâm hơi sửng sốt, không kịp nghĩ gì nữa, cửa phòng đã bị một người ra sức đẩy vô thức cho cánh tay với vào tay áo, nhưng nửa người vẫn lộ ở bên ngoài. Vạn Dục Ninh đẩy cửa đi vào, ánh mắt chạm đến bóng lưng cô như tuyết trắng, Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay Hứa Tình Thâm kéo cô ra phía sau Dục Ninh đứng ngây người, ngay sau đó Phương Thành cũng đi theo vào trong phòng làm Tình Thâm nhanh chóng chỉnh quần áo cho gọn gàng, trái tim đập liên hồi như muốn nhảy vọt ra ngoài.“Sao em còn chưa đi?” Tưởng Viễn Chu lớn tiếng doạ một số việc, vừa nhìn qua là hiểu ngay, Vạn Dục Ninh cũng là người thông minh, miệng cô khẽ mấp máy nhưng không tranh cãi ầm ĩ. Ánh mắt xuyên qua Tưởng Viễn Chu nhìn bóng dáng lấp sau lưng anh.“Em đang thắc mắc sao lại có chuyện bệnh viện đuổi bệnh nhân đi, hóa ra là cô Hứa đang ở đây. Viễn Chu, nhất định là anh đã nhìn thấy hết vết thương trên người cô ta rồi nhỉ? Tốn bao nhiêu tiền thuốc men để tôi đền.”Phương Thành tiến lên túm lấy cánh tay của Vạn Dục Ninh, nói “Đi thôi, tài xế đã tới cửa chờ rồi.”“Cánh cửa của bệnh viện Tinh Cảng cao như vậy, người có hai mươi mấy năm kinh nghiệm lâm sàng như thầy Hạ còn chưa bước vào nổi, không bằng một đêm của cô Hứa đây, thật dễ dàng!”Đôi môi mỏng của Phương Thành khẽ nhếch lên, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Hứa Tình Thâm đi ra từ phía sau lưng Tưởng Viễn Chu.“Vạn Dục Ninh, đây không phải là xã hội cũ, quy định trúng tuyển của Tinh Cảng không phải là quy định quá cứng ngắc. Anh Tưởng đây nhận tôi vào làm, đã nói lên chuyện tôi thích hợp.”Tưởng Viễn Chu ngồi vào chiếc ghế làm việc, ngón tay sờ sờ chóp mũi. Khóe miệng không kiềm chế được nhếch lên một nụ cười, vì sao anh để Hứa Tình Thâm tới Tinh Cảng, không phải là trong lòng cô biết rõ ràng nhất sao. Thế nhưng nhìn cô một chút đi, mặt mũi tỉnh bơ nói ra hai chữ thích hợp sao mà trau chuốt Dục Ninh nghe vậy, cười lạnh. “Vẻ mặt mê hoặc, tôi thấy đó mới là điểm mạnh của cô.”“Vậy cô Vạn à, cô phải nhìn kỹ lại đám đàn ông bên cạnh cô đi, ai cũng bị tôi “ăn”.”Tưởng Viễn Chu nghe thấy thế, đôi mắt trợn tròn khó có thể tin nổi, bên trong dần dần dâng lên một ngọn hả? Khẩu vị của cô cũng phong phú đấy chứ, ăn một rồi, còn muốn ăn thêm nữa?Mà người cùng thay đổi sắc mặt, còn có cả Vạn Dục Ninh và Phương Thành. Cùng đi với Phương Thịnh tới Tinh Cảng, là Vạn Dục Tình Thâm đang ngồi miên man suy nghĩ trước bàn làm việc, cho đến khi có y tá gõ vang cửa phòng khám của Dục Ninh khoác qua cánh tay của Phương Thịnh bước vào, vừa trông thấy Hứa Tình Thâm, mắt hạnh liền trợn tròn lên, "tại sao lại là cô ta ?""là trưởng khoa Chu sắp xếp cho tôi.""không được, đổi người !"Vạn Dục Ninh xoay người định rời đi, "còn không phải là Tưởng Viễn Chu cố tình làm vậy à ? Tôi thấy vụ kiểm tra sức khoẻ này không cần phải làm nữa, cô cứ dứt khoát viết một tờ báo cáo không đạt tiêu chuẩn đi, có được không ?"Phương Thịnh lập tức nắm lấy cổ tay của cô ta, "Dục Ninh, đừng nóng."Hứa Tình Thâm lôi một cây bút từ trong túi áo ra, "đúng vậy, tôi dứt khoát viết luôn kết quả, các người liền không có cách nào để đính hôn được nữa."Cô càng nói như vậy, trong lòng Phương Thịnh ngược lại càng thêm kiên trì. Anh đứng ở đó, cánh tay nhẹ nhàng nắm lấy hông của Vạn Dục Ninh. Anh mặc áo khoác mỏng màu nâu nhạt vừa vặn thân người, cao lớn mà anh tuấn, "được rồi, mau bắt đầu đi, bây giờ vai trò của cô ấy là bác sĩ, sẽ không cố tình gây khó dễ cho anh đâu."Phương Thịnh tiến tới hai bước, đem tài liệu trong tay giao cho Hứa Tình khi cô nhận lấy liếc nhìn, danh sách phiếu kiểm tra này gồm khoảng mười mấy tờ, thậm chí ngay cả khoản đo độ dài của ngón tay cũng có."bác sĩ Hứa ?"Phương Thịnh cúi người xuống, "có thể bắt đầu chưa ?"Hứa Tình Thâm xé mấy tờ phiếu ra, lần lượt đánh dấu vào những danh mục yêu cầu làm kiểm tra. Trước khi đặt bút đánh dấu vào một ô vuông trong số đó, tay của cô cũng đang khó có thể kìm nén được mà phát run mắt của Phương Thịnh cũng cố định ở nơi đó. Hứa Tình Thâm biết rõ, nếu cô đánh dấu vào mục kiểm tra này, Phương Thịnh sẽ trở thành một kẻ vô danh, không còn chút bí mật nào đáng để nói ra nữa."cô ngược lại nhanh lên một chút đi, lại đang nghĩ tới ý đồ gì xấu xa à ?"Vạn Dục Ninh ở bên cạnh thúc tay của Hứa Tình Thâm hạ xuống, nắm chặt cây bút không hề nhúc nhích chút Thịnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô với ánh mắt không che giấu được một tia dịu dàng của ngày viết kết quả kiểm tra sức khoẻ, Hứa Tình Thâm viết rất nhỏ. Có một danh mục mặc dù không làm, nhưng cô cũng vô cùng khéo léo mà che giấu bỏ Dục Ninh lấy được kết quả. Phương Thịnh cái gì cũng tốt, chỉ hơi bị thiếu máu."nhanh lên, mau về nhà đưa cho ba xem thử."Phương Thịnh bị Vạn Dục Ninh kéo ra ngoài. Hứa Tình Thâm cầm nắp bút ở trên bàn lên đậy bút lại, đầu cây bút bị trượt ra khỏi nắp, đâm vào ngón tay của cô. Cô đau đến mức hít sâu một cái. Phương Thịnh đã đi rồi, tựa như một cơn gió thoảng Long Hứa Tình Thâm trở về, có người đang chờ Viễn Chu trông thấy cô bước vào, liền quay sang người ở bên cạnh nói, "bắt đầu đi."Người kia cầm thước dây bước tới. Hứa Tình Thâm ngơ ngác, "làm gì vậy ?""đặt may lễ phục cho em.""vì sao ?""tiệc đính hôn của Vạn Dục Ninh và Phương Thịnh, đến hôm đó, tôi định dẫn em đi cùng."Hứa Tình Thâm vội vàng từ chối, "tôi không đi đâu.""nhát gan.""đó là chuyện tốt của bọn họ, có quan hệ gì với tôi chứ ?"Người ở bên cạnh hình như không thèm nghe lời của Hứa Tình Thâm nói, vẫn đang tập trung đo kích cỡ trên người Viễn Chu ngồi trên ghế sa lon, thờ ơ hỏi một câu, "trước đây Phương Thịnh từng bị ngất xỉu, có phải anh ta bị bệnh gì không ?"Trái tim của Hứa Tình Thâm rơi ' bộp ' một phát, vừa khéo người đo kích cỡ bảo cô xoay người lại. Cô cố gắng che giấu vẻ mất tự nhiên trên khuôn mặt mình, "không có, ngất xỉu có thể là do bị thiếu máu mà thôi.""không phải em đã nói, anh ta không thể bị kích thích sao ?"Hứa Tình Thâm trả lời, "tôi thuận miệng nói một câu thôi mà, Tưởng tiên sinh nhớ rõ thật. Hay là bởi vì không bỏ được Vạn tiểu thư ?"Ở cách đó không xa, người đàn ông nâng tầm mắt lên, nhìn cô thật sâu, "chuyện của Vạn Dục Ninh không liên quan đến tôi.""chuyện của Phương Thịnh cũng không liên quan đến tôi.""tốt lắm."Tưởng Viễn Chu cười khẽ. Anh đứng dậy bước tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, hai tay nhẹ nhàng bóp vào thắt lưng của cô, sau đó bắt đầu trượt lên trên, "thứ tôi cần là một bộ lễ phục có thể hoàn toàn phô bày ra vóc dáng của người mặc. Nếu như đến lúc đó có thể nhét vào được một ngón tay, tôi sẽ lập tức trả lại hàng."Yêu cầu này......Người ở bên cạnh thận trọng nói, "nếu bó sát quá, có thể mặc sẽ không thoải mái.""Xinh đẹp và thoải mái từ trước đến giờ không thể đi chung được với nhau. Cái tôi cần là vẻ đẹp của cô ấy, cô chỉ cần chú ý làm theo là được."Người kia liếc nhìn Hứa Tình Thâm. Cái loại ánh mắt đó, Hứa Tình Thâm hiểu trong mắt Tưởng Viễn Chu xem ra, Hứa Tình Thâm bất quá chỉ là một món đồ trang trí xinh đẹp ở bên cạnh anh. Anh muốn mặc cho cô một bộ lễ phục lộng lẫy, sau đó dẫn theo cô đi tới tiệc đính hôn của Vạn Dục ăn cơm tối, người giúp việc bưng món ăn cuối cùng lên bàn, "Tưởng tiên sinh."Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên nhìn chị ta. Người giúp việc khẽ lau chùi hai tay, "mọi năm đến Tết ngài đều phải trở về nhà, cũng sẽ cho chúng tôi nghỉ Tết, năm nay cũng giống như vậy chứ ạ ? Em trai tôi vừa khéo sắp kết hôn......"Hứa Tình Thâm có cảm giác như bị mắc nghẹn ở cổ họng, khuôn mặt nóng rát tựa như bị thiêu đốt. Cô vội vàng nuốt miếng cơm xuống, gấp gáp cuống quít nói với Tưởng Viễn Chu, "tôi muốn đi trực Tết, tôi sẽ ở trong bệnh viện."Tưởng Viễn Chu đặt đũa xuống, "ai cần em ở trong bệnh viện ?""trực...... cho tiện mà."Tưởng Viễn Chu liếc nhìn người giúp việc đang đứng ở đó, "đến lúc đó cho chị nghỉ, nơi này tôi sẽ sắp xếp người khác tới."Trong lòng Hứa Tình Thâm có một loại cảm xúc không nói ra được. Ít nhất đến Tết, cô không cần phải lưu lạc ở nơi đầu đường xó lễ phục được đưa tới, vừa khéo cũng là ngày nghỉ của Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu đưa bộ lễ phục cho cô, "đi thử một chút xem."Hứa Tình Thâm mở ra nhìn, là một bộ lễ phục màu hồng phấn tươi tắn, vừa nhìn chính là muốn nổi bật lấn át cả chủ tiệc, "quá rực rỡ đi ?""mặc đẹp là được."Hứa Tình Thâm bước lên lầu, phải cố gắng hết sức mới nhét được người vào trong bộ váy. Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng cô cũng không qua Tưởng Viễn Chu chỉ muốn biến cô thành tiêu điểm của bữa tiệc đính hôn mà thôi. Mà còn cô thì sao ? Cô chán ghét cảm giác này, tựa như một con vật đang bị vườn bách thú cưỡng ép lôi ra triển lãm cho mọi người ngắm nhìn Tưởng Viễn Chu bước vào trong phòng ngủ, Hứa Tình Thâm đang ngồi ở mép giường, "mặc thử thấy thế nào ?""ồ, không vừa người, quá chật.""làm sao có thể, "Tưởng Viễn Chu bước tới, "để tôi xem thử.""thế nhưng không sao cả, "Hứa Tình Thâm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười nói, "tự tôi có thể giải quyết."Tưởng Viễn Chu trông thấy ở bên cạnh Hứa Tình Thâm có đặt một cây kéo, trong ánh mắt của anh lộ ra vẻ khó tin, tầm mắt lại nhìn về phía bộ lễ phục kia lần nữa, "em đang làm gì vậy ?""lễ phục chật quá mà, tôi nới ra thêm một đoạn."Hứa Tình Thâm đã cắt rời phần thắt lưng, trong tay đang cầm kim chỉ không biết lấy từ đâu ra, dưới vạt váy cũng bị cắt mất một đoạn, hình như là định nối thêm vào bên Viễn Chu nhìn chằm chằm cô tựa như đang thấy một con quái vật, "em ——""sao vậy ?"Hứa Tình Thâm biết rõ còn hỏi, "yên tâm đi, tay nghề may vá của tôi rất khá. Khi còn bé quần của tôi quá ngắn, đều là do tự tay tôi nới ra hết."Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu thay đổi liên tục. Anh cho tới bây giờ chưa từng gặp phải chuyện quái gở như vậy, "Hứa Tình Thâm, em đừng có diễn trò với tôi. Chẳng lẽ em không biết bộ lễ phục này giá trị bao nhiêu à ?""tôi là người nghèo mà, tôi đâu có biết."Ngón tay Hứa Tình Thâm vuốt ve những viên đá quý nhỏ vụn được đính nạm trên thân Viễn Chu cúi người xuống tiến tới trước, hơi thở tràn ngập lan toả khắp khuôn mặt cô, "em hãy thành thật nói cho tôi biết, em không thích đúng không ?""Tưởng tiên sinh, nếu có một ngày tôi bắt anh phải mang một đôi giày không vừa chân mình, anh sẽ thích sao ?"Cô chống lại tầm mắt của anh, thậm chí còn khẽ mỉm không, không, việc này cũng không phải là điểm quan trọng nhất chính là, Tưởng Viễn Chu anh mang tới một bộ lễ phục, nhưng lần đầu tiên lại bị người ta phá tan tành như thế."tốt lắm, có phải em muốn cả người trần truồng mà đi không ?""thật xin lỗi."Tưởng Viễn Chu ngược lại giật mình với lời xin lỗi đột ngột này của cô."ban nãy tôi mặc thử rồi nhưng nó siết chặt đến mức tôi thở không nổi. Tưởng tiên sinh, tôi sẽ đi cùng anh đến dự tiệc đính hôn của Vạn tiểu thư. Anh muốn cho tôi ăn mặc như thế nào, tôi cũng đều có thể nghe theo. Thế nhưng có thể...... cho tôi một bộ quần áo vừa người được không ?"Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên nhớ tới một câu nói mới vừa rồi của Hứa Tình Thâm, khi còn bé quần của cô quá ngắn, đều là do chính tay cô tự nới đàn ông tránh né cái nhìn chăm chú của cô."cách mùng sáu vẫn còn thời gian, tôi sẽ bảo người ta may lại cho em một bộ khác.""còn cái này thì sao ? Tôi cũng biết giá cả không rẻ.""em đền.""bao nhiêu tiền ?"Tưởng Viễn Chu cười khẽ, tựa như đang nghĩ tới một cảnh tượng vui vẻ, "thật ra thì em căn bản cũng không cần phải cắt nối làm gì, mặc thêm vài lần nữa, giãn ra là được rồi.""Tưởng tiên sinh thật biết nói đùa, quần áo sao có thể nói giãn là giãn được chứ ?""tại sao không được ?"Tay của người đàn ông chỉ xuống dưới người cô, "tựa như tôi làm giãn em ra vậy đó......"Hứa Tình Thâm nhìn xuống đống vải vóc bên tay, đột nhiên rất muốn đem nó dán lên miệng Tưởng Viễn Chu rồi khâu tất cả lại vào nhau. Phanh xe hỏng rồi!Hứa Tình Thâm đạp phanh mười mấy lần, mà chiếc xe con màu đen vẫn như ngựa hoang đứt dây cương, cứ xông thẳng về trước. Hai tay cô nắm chặt vô lăng, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo sau lưng, phía trước đang là đèn đỏ, cô còn chưa kịp bẻ lái, thì một chiếc Cherry QQ đã chạy thanh va chạm cực mạnh như xé toạc màng nhĩ của cô, túi khí an toàn bật ra kịp lúc, cô cảm thấy chiếc xe như xoay mấy vòng, cuối cùng bay qua cả dải phân cách bằng đá, đụng vào thân cây to lớn mới chịu dừng biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy có người đập cửa xe, Hứa Tình Thâm bị kéo ra khỏi ghế điều khiển, cảm giác trên trán đau đớn vô cùng, cô mở mắt ra thì thấy một gương mặt cực kì quen thuộc.“Chị!” Hứa Minh Xuyên lay lay vai cô “Có chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!”Cô vẫn đau, ký ức cuối cùng còn sót lại đó là chiếc Cherry QQ, cảnh tượng thảm họa trước mắt khiến cô thở ra một hơi Cherry QQ bị đâm ở giữa đường lớn, kính xe vỡ vụn toàn bộ, một cánh tay đầy máu thò ra ngoài cửa sổ, cửa xe bị lật ngược biến dạng nghiêm Tình Thâm tính bước qua, em trai kéo vai cô lại “Chị mau đi đi.”“Minh Xuyên, mau báo cảnh sát!” Cổ họng Hứa Tình Thâm như rách toạc.“Chị, đi đi, cảnh sát sắp tới rồi.” Hứa Minh Xuyên đẩy cô “Chị nghe em nói, là Phương Thành động tay động chân vào xe của chị, anh ta muốn chị chết, chị, mau đi đi!”“Em nói cái gì?”“Người bị đụng chắc chắn là không sống nổi rồi, chị, cảnh sát sắp tới, xe là do em lái, không liên quan gì đến chị cả. Chị đi tìm Tưởng Viễn Chu, anh ấy ở Đông Thành, chỉ có anh ấy mới có thể cứu chúng ta, mau đi đi chị!” Hứa Tình Thâm bị em trai đẩy đi, đã có xe đi đường dừng lại, hình như đang gọi 110, Hứa Minh Xuyên nhìn cô, nghiến răng nói “Em biết chị khó mà tin, nhưng chị à, lần trước thiếu chút nữa chị đã mất mạng, là Phương Thành làm! Có thể đụng vào xe của chị, cũng chỉ có thể là hắn, chỗ này có theo dõi, em không kéo dài được nhiều thời gian đâu, mau đi!”Hứa Tình Thâm dần lui bước chân về sau, cuối cùng xoay người, chạy như bay trốn còn trẻ, không muốn bị người ta vô duyên vô cớ hãm hại, càng không muốn được một quãng đường dài, Hứa Tình Thâm trốn vào lùm cây hít thở, cái bóng ngồi xổm xuống co lại như một viên tròn, tim đau như bị tách làm hai, cô cẩn thận nhìn xung quanh, người mà Hứa Minh Xuyên bảo cô đi tìm, lúc trước cô đã gặp Viễn Chu, cậu chủ nắm giữ mọi việc trong nhà họ Tưởng ở Đông Thành, Minh Xuyên để cô đi tìm anh, là đúng rồi, bởi lẽ anh là đổi thủ một mất một còn của Phương được một lúc, Hứa Tình Thâm chạy ra đường lớn đón xe, ngồi trên ghế lái phụ của chiếc taxi, cô bất giác nhìn vào kính chiếu không có tư cách gì để nói chuyện với Tưởng Viễn Chu, nhưng cô có gương mặt này, gương mặt được công nhận từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, một gương mặt rất rất nhà họ Tưởng, cửa lớn được canh giữ nghiêm ngặt, mọc cánh cũng khó mà vào Tình Thâm bị chặn bên ngoài, lúc này, nói không chừng Minh Xuyên đã bị dẫn đi, cô không dám nghĩ tiếp nữa, liền xông đến chỗ bảo vệ đang chặn phía trước.“Anh nói với cậu chủ Tưởng, tôi và anh ấy có duyên gặp mặt một lần, lần trước ở biệt thự Hồng Từ, anh ấy có cho tôi một thẻ phòng.”“Cô xác định muốn tôi vào trong báo cáo?”Hứa Tình Thâm làm ra dáng vẻ không biết xấu hổ “Phải.”Bảo vệ nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, xoay người vào trong, không lâu sau, bảo vệ quay lại cửa, quả nhiên là cho cô qua.“Cậu chủ Tưởng nói, đợi cô ở phòng ngủ lầu một.”Hứa Tình Thâm nhanh chân bước vào trong, mặc dù sau lưng không có mãnh thú đuổi theo, nhưng cô biết, phía trước lại chỉ có một con đường sống mở ra cho thẳng đến phòng ngủ, cô không có thời gian quan sát cảnh vật xung quanh, cửa đang khép hờ, Hứa Tình Thâm đẩy vào mắt là bóng lưng đang ngồi bên cạnh giường, áo choàng tắm lơi lỏng nơi đầu vai người đàn ông, thấp thoáng có thể thấy những đường nét khái quát của bắp Tình Thâm bước đến bên cạnh giường, người đàn ông bên kia không quay đầu, cũng không nói chuyện, cô chỉ có thể vòng qua cuối giường, đứng trước mặt người đàn ông.“Cậu chủ Tưởng…”Người đàn ông vẫn không có động tĩnh gì, Hứa Tình Thâm ngồi xổm người xuống, lòng bàn tay mảnh khảnh đặt trên đùi người đàn ông. Tưởng Viễn Chu liền ngẩng đầu, trong ánh mắt tuấn kiệt lướt qua một tia lạnh lẽo, tầm nhìn dừng lại trên gương mặt Hứa Tình Thâm, hứng thú nhìn cô chằm chằm.“Biệt thự Hồng Từ, chúng ta đã từng gặp?” Anh đột nhiên đưa tay chạm vào mặt kinh cô giật mạnh, nhưng vẫn giữ yên không động đậy.“Từng gặp.”“Tôi còn cho cô cả thẻ phòng?”“Không có.”Tay phải Tưởng Viễn Chu giữ chặt cằm cô ngước lên, trong hơi thở ưu nhã mang theo sự phong lưu, Hứa Tình Thâm nhìn sâu vào mắt người đàn ông, mắt anh sáng ngời, ngũ quan tinh tế, khảm trên người anh là áo choàng tắm viền đen, con người phải trong lúc thoải mái nhất mới mặc áo choàng tắm, nhưng Hứa Tình Thâm rõ ràng cảm thấy trong thân hình người đàn ông này lại ẩn náu một mãnh thú, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tỉnh dậy, nguy hiểm vô Viễn Chu bỏ tay ra đứng dậy, nơi cằm Hứa Tình Thâm vẫn còn vết tích anh vân vê để lại, cô nhanh chóng đứng dậy theo sau dương của cô đang chảy máu, đứng dưới ánh đèn ngay giữa căn phòng xa hoa tráng Viễn Chu đứng bên cạnh cô, đi qua đi lại, anh đột nhiên giơ ngón tay tay, chọc vào vết thương trước trán cô “Máu này là của cô hay của người khác?”Cô đau đến cắn môi, thu người về sau, cô không muốn lãng phí nhiều thời gian, Hứa Tình Thâm cướp lấy tầm nhìn của anh, ngữ khí sốt sắng “Tôi cho anh, anh có dám nhận không?”“Ha…” Người đàn ông nhướng cao mày, đi một vòng xung quanh cô “Cô lấy tự tin ở đâu ra để bảo tôi muốn cô. Dựa vào cái mặt của cô, cơ thể của cô, hay là… kỹ thuật của cô đây?”Cô nhịn đau lên tiếng “Dựa vào việc tôi là người phụ nữ của Phương Thành.”Bước chân của Tưởng Viễn Chu đột nhiên ngừng lại, một cảm giác áp bức như dán lên lưng cô.“Phụ nữ của Phương Thành vì sao đến tìm tôi.?”“Tôi vừa đụng người ta, bản thân lại không giải quyết được.”Người đàn ông đứng sau cô nói chuyện, hơi thở dao động thổi đung đưa vài sợi tóc ngắn ngay cổ của cô “Hắn ta không quan tâm cô?”“Hắn ta muốn tôi chết.”Tưởng Viễn Chu lần nữa giữ chặt cằm của cô, xoay mặt cô lại về phía mình, trán cô nhói đau, nghe thấy ý cười dập dềnh của người đàn ông “Phụ nữ đẹp thế này, hắn ta không muốn, tôi muốn.”“Được.”“Nếu có một ngày, cô phát hiện người khiến cô xảy ra tai nạn giao thông không phải Phương Thành, cô há không phải hiến thân vô ích sao.?”Hứa Tình Thâm nhìn lên đôi tay mình, nhìn vào đôi tay dính máu.“Tôi hiểu hắn hơn anh, hắn yêu bản thân hơn bất kì ai, vì muốn trèo cao, hắn có thể hi sinh tất cả mọi người bên cạnh mình.”“Người đàn ông như vậy, cô còn theo hắn sao?”“Dù sao tôi cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, chỉ là trái tim của anh ta… tàn nhẫn hơn tôi một chút thế đó.”Tầm nhìn của Tưởng Viễn Chu từ cổ của cô quét xuống, anh duỗi hai tay, hướng về phía ngực cô, lòng bàn tay như một thước đó chuẩn xác di chuyển xuống nắm chặt eo cô, dùng lực bóp bóp, sau đó lại đặt lên mông rốt cuộc cũng nghe thấy giọng cười của anh “Ba vòng không tệ.”Hứa Tình Thâmcười lạnh trong lòng, nếu không phải là một nhân vật đào hoa phong tình, sao có thể sờ soạng chuẩn xác như vậy?“Đi tắm đi, quần áo thì không cần mặc.”Hứa Tình Thâm đi vào nhà vệ sinh, cô xử lý sạch vết máu trên trán, quấn khăn tắm bước ra, người đàn ông có vẻ đợi không nổi, đợi Hứa Tình Thâm bước đến, lòng bàn tay lớn thu về, đẩy cô đến trước mặt Viễn Chu giơ lòng bàn tay lên, ánh đèn rọi qua từng kẽ ngón tay anh, phản chiếu một gương mặt điển trai mà vô cùng nham hiểm. Lòng bàn tay anh bất ngờ giữ chặt chiếc gáy trắng trẻo của cô “Cô nên biết, tôi thích chà đạp người khác.”Cô cắn răng, nhắm mắt lại “Tùy.”Lời vừa buông xuống, cô liền bị đẩy đến giường lớn, ngay tức khắc bị Tưởng Viễn Chu hung hăng đè chặt không thể động đậy, cô xoay mặt, gương mặt dán sát thật chặt vào người đàn ông.“Chỉ cần để tôi leo cao là được, đừng quên, sau chuyện này phải hứa với tôi một chuyện.”“Vậy cũng phải xem cô có chịu nổi không mới được.”Dù cho Hứa Tình Thâm đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng mẹ nó, trải qua một lần giày vò của Tưởng Viễn Chu, ít nhất sau này cô cũng sẽ không “chẳng bệnh mà rên rỉ”.Cái gì mà tim đau như rách nát, cái gì mà tim đau như chẻ đôi, tất cả biến đi!Rốt cuộc, nỗi đau xác thịt mới là khổ nhất, cô vốn không dễ gì rơi nước mắt, nhưng cũng muốn khóc con đường sống sau này, vì sự tàn phá của chính mình.——————–Lúc Tưởng Viển Chu dậy, Hứa Tình Thâm vẫn không dậy đàn ông kéo vai cô đến bên cạnh, ánh mắt quét qua vết tích trên Tình Thâm không che không đậy “Thỏa mãn?”Tưởng Viễn Chu mặc áo choàng tắm bên cạnh, tự từ mặc vào.“Biết vì sao Phương Thành muốn cô chết không?”Con ngươi đen nhánh của cô chuyển động, nắm chặt mấy lần mà không thể dậy nổi, Tưởng Viễn Chu đột nhiên bước đến, đầu gối ép chặt đôi chân mảnh khảnh của cô, cúi người, bờ môi khinh bạc kề sát bên tai cô “Phương Thành chưa ngủ với cô, chẳng trách lại muốn cô chết, đúng khẩu vị, thật là không nếm thì không biết.”Hai chân cô căng ra, sức nặng toàn thân của người đàn ông đè lên chân cô, Hứa Tình Thâm ngước mắt lên, mặc dù Tưởng Viễn Chu đã khoác áo choàng tắm, nhưng phía trước lại mở toạc ra, cổ họng của cô vì cuộc chiến quyết liệt vừa rồi, sớm đã bị khàn giọng “Cậu chủ Tưởng, chuyện còn sót lại, phải nhớ anh giúp rồi.”“Nói hay.” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.“Sắc trời cũng đã tối, ở qua một đêm, thế nào?”“Không được, em trai tôi chắc hẳn là đã bị cảnh sát dẫn đi rồi.” Hứa Tình Thâm cố gắng hết sức thuận theo ngữ điệu của anh nói chuyện, giống như đôi tình nhân đang thảo luận, thật là châm biếm “Anh xem, có thể giúp tôi trước không?”“Nếu tôi còn muốn một lần nữa?”Hứa Tình Thâm sờ vào vết thương ở thái dương.“Chuyện này dễ thôi, anh muốn thật có thể kéo tôi một cái, lần sau anh còn muốn, tôi còn đến.”Anh vân vê cằm của cô, nhìn nhìn, cái miệng nhỏ thật biết nói chuyện, chỉ là lời này nghe vào tai, sao anh cảm thấy không chút đáng tin?Có điều, cho qua, anh cũng mệt rồi, cũng khá lâu chưa sảng khoái tràn trề như thế Viễn Chu đứng dậy để cô đi, Hứa Tình Thâm từ giường ngồi bật dậy, cô đến nhà vệ sinh thay đồ trước, lúc đi ra, ngửi thấy có mùi thuốc lá tỏa khắp Tình Thâm xoay đầu, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu ngồi bên giường đang nghiêng đầu, ngón tay dài kẹp điếu thuốc, trong tầm nhìn tràn đầy hứng thú thấy rõ.

sac dep kho cuong ngu canh uyen