Bạn cần hiểu sổ hồng chung là gì? Sổ hồng hay còn gọi là Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà và đất. Đây là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, nhà ở và tài sản gắn liền với đất (nếu có). Hình thức xác lập quyền sở hữu trong Giấy chứng nhận quyền sử Sổ hồng chung là gì. Sổ hồng chung hay còn gọi là sổ hồng đồng sở hữu. GCNQSD Đất Và các tài sản gắn liền với đất được cơ quan nhà nước có thẩm quyền cấp huyện trở lên. Được nhà nước công nhận quyền sở hữu chung (lớn hơn hai chủ sở hữu mà không phải là Căn này ở Conic Đình Khiêm/ Đông Nam Á khu 13b Nguyễn Văn Linh đối diện trường đại học Văn HiếnDiện tích 73m2 với 2 phòng ngủ đều có cửa sổ đón sáng, 2 WC mrvy. Ngôn Tình Nguồn tamvunguyetlau 407,910 Hoàn Thành 072232 17/08/2016 Đánh giá từ 107 lượt Truyện ngôn tình Chúng Tôi Ở Chung Nhà nói về chuyện tình đẫm nước mắt giữa Uông Nhược Hải và Tiền Phỉ. Cô là cô gái trẻ, ngay từ thời còn đi học đã được bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè, bất cứ người con trai nào cũng đều muốn sở hữu, nhưng cô vẫn chọn anh. Mãi đến khi hai người ở chung, cô dần trở nên đổi tính, điều này khiến anh chán nản và dẫn đến ngoại tình.*** Tiền Phỉ không kiềm chế được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống.“Uông Nhược Hải, năm xưa khi theo đuổi em, anh không nói như vậy!”Uông Nhược Hải cũng đỏ hốc mắt “Khi đó tôi theo đuổi cô, cô cũng không giống như bây giờ! Tiền Phỉ, thôi đi, nói đi nói lại, suy cho cùng là do tôi quá nghèo, sau này cô tìm ai đó có năng lực hơn tôi, có tiền hơn tôi đi, đừng sống keo kiệt như vậy nữa!”Anh ta nói như là đang suy nghĩ cho cô vậy, nói xong mang đồ đạc bước đi cũng không quay đầu Phỉ ngồi dưới đất khóc lớn lên, làm thế nào cũng không ngừng lại được.*** Sau khi bị đả kích về tâm lý, trái tim cô tổn thương, đây cũng là lúc cô dần trở nên thay đổi chính bản thân mình, nhưng liệu cô có quên được những kỉ niệm khắc sâu với anh? Mời bạn đọc tiếp tục theo dõi diễn biến câu với tựa truyện có nội dung đầy bi thương thì trong Sếp Dè Dặt Một Chút! và Quên Phải Yêu Anh lại mang đến cho độc giả những cuộc tình nhẹ nhàng, lãng mạn. Thứ năm, khi Tiền Phỉ tan tầm về nhà, đã thấy Quế Lê Lê và Lý Diệc Phi chuyển đến đạc để lung tung chất đầy trong phòng khách và phòng bếp. Nhìn thấy cô trở về, Quế Lê Lê có chút ngại ngùng nói “Đồ đạc của chúng tôi quá nhiều, còn chưa kịp dọn dẹp xong! Cô muốn nấu cơm sao? Nếu cô nấu ăn, tôi sẽ chuyển đồ đạc ở trong phòng bếp ra trước!"Tiền Phỉ vốn đã mua đồ ăn rồi, nhưng mà nhìn thấy phòng bếp trong tình trạng lộn xộn không có chỗ để đặt chân, tạm thời sửa lại ý định ban đầu.“Không sao, hôm nay tôi không nấu cơm, hai người cứ dọn dẹp đi! Cần giúp đỡ cứ nói một tiếng!"Cô liếc mắt nhìn qua căn phòng của hai người, thấy Lý Diệc Phi giống như đại gia ngồi ở trên ghế salon ở trong phòng họ, còn để laptop lên đùi, không biết là đang chơi game hay là đang làm gì cửa phòng bếp cô khó khăn tìm được một chỗ đặt chân, uốn éo thân thể để nhét đồ ăn vào tủ lạnh, lại lấy một hộp mì ăn liền ra, sao đó tránh ở trong phòng của cô đang ăn mì sau cánh cửa nghe thấy được Quế Lê Lê có chút không vui hỏi Lý Diệp Phi “Anh không thể dừng tay cùng nhau dọn dẹp một chút ư? Chỉ dựa vào một mình em đến lúc nào mới có thể dọn xong đây? Đêm nay còn phải ngủ không muốn được ngủ nữa à?"Cô cũng nghe thấy giọng Lý DIệp Phi cũng không vui vẻ gì lắm “Anh đã nói với em rồi, anh đang phải làm báo cáo! Cuộc họp buổi sáng ngày mai cần thảo luận đấy! Dọn không hết cứ từ từ dọn, trước hết cứ dọn giường cho xong không phải được rồi sao?"Sau đó truyền đến những tiếng động ném đồ. Hẳn là Quế Lê Lê đang ném đồ đạc cho hả nghe thấy giọng Quế Lê Lê có chút nức nở, “Lý Diệc Phi, anh có thể thương em một chút được không? Dọn dẹp xong rồi lại làm báo cáo không được sao?"Hình như là Lý Diệc Phi cũng đá vào bàn trà một cái, rất không kiên nhẫn nói “Gần đây anh bị em ồn ào thật sự phiền muốn chết rồi! Em có thể hiểu việc một chút được không? Mấy ngày này không nên dọn nhà! Hạng mục này cuối tuần phải mang ra hội đồng thảo luận rồi, hôm nay anh không viết xong hạng mục thảo luận , ngày mai không bàn bạc được, cuối tuần anh từ chức thì ăn không khí nhé có được không? Được rồi, anh đến công ty đây!"Tiền Phỉ nghe thấy mấy tiếng sột sột soạt soạt, sau đó là tiếng đóng cửa “rầm" một ở bên đó vừa trượt xuống vừa muốn che đầu, cũng may bàn trà phòng bên kia là cô mua được trên taobao khi đó giảm giá 30%, nếu không thì cô đau lòng chết mất.***Trước khi đi ngủ cô nghe thấy bên ngoài có tiếng cửa phòng mở, Lý Diệc Phi đã trở về khi anh ta bỏ đi, Quế Lê Lê có vẻ cũng không tiếp tục thu dọn đồ đạc nữa rồi. Cô đoán cô ta ở trong phòng ngồi khóc, bởi vì có thể mơ hồ nghe thấy tiếng lau nước rất lo lắng liệu sau khi Lý Diệc Phi trở về hai người lại ầm ĩ hay không, kết quả không biết Lý Diệc Phi dùng chiêu gì, trong phòng kia chỉ là một mảnh tĩnh mà lại bình an vô lo lắng trong lòng cô cũng được đặt xuống tốt, không cần hơn nửa đêm ở bên trong tránh đi lại phân vân có nên ra ngoài khuyên can hay cô nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ, trong điện thoại di động có một tin nhắn được gửi của Hồ Tử Ninh gửi cho cô đấy.“Tối mai có rảnh không? Tôi có hai vé xem ở rạp chiếu phim ở đường Vương Phủ Tỉnh Wangfujing phố đi bộ ở Bắc Kinh, nếu có rảnh…chúng ta cùng đi xem nhé!"Tiền Phỉ không hề suy nghĩ nhắn tin lại Có rảnh!Cô đã cô đơn quá lâu rồi, hôm nay nhìn thấy Quế Lê Lê và Lý Diệc Phi cãi nhau, thật ra cô có chút hâm mộ. Cô cũng muốn có một ai đó ở bên cạnh, cho dù là cùng cô ầm ĩ cũng nên đối với lời của Hồ Tử Ninh, cô gần như cảm động đến mức rơi nước mắt rồi.***Sáng ngày hôm sau khi đi làm, Tiền Phỉ cùng Quế Lê Lê và Lý Diệc Phi cũng không cùng nhau đi ra Phỉ cảm thấy cùng bọn họ cùng đi có chút xấu hổ, vậy nên khi đi ngang qua sạp hàng nhỏ địa phương dừng lại mua bữa Lê Lê chào hỏi cô một tiếng, Lý Diệp Phi liếc nhìn cô không nói chuyện, sau đó hai vị kia đi Phỉ cảm thấy kiểu gì mình cũng có thể cùng bọn họ đi cùng một chuyến tàu điện ngầm rồi, mới mang theo bánh rán trái cây đi theo. Lúc bị tắc đường chen chúc ở Phục Hưng Môn, cô lại nhìn thấy Lý Diệc Phi ở cổng trạm nhớ tới Diêu Tinh Tinh đã từng nói qua, Lý Diệc Phi cũng cùng cô làm cùng ngành đầu tư ngân hàng, nhưng không nghĩ tới anh ta đi làm phố tài chính *.* Phố tài chính hay còn gọi là phố Kim Dung, đây là một khu phố nổi tiếng ở Bắc Kinh. Gần giống với phố Wall của Mỹ là khu phố tập hợp các công ty về lĩnh vực tài chính, nên được gọi là phố Tài Diệc Phi cũng đã nhìn thấy cô, dường như anh ta cũng có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên chủ động chào hỏi cô “Cô cũng làm ở trên phố tài chính?"Tiền Phỉ gật đầu, hơi gượng cười nói “Thật là trùng hợp!"Lý Diệc Phi cũng hỏi “Cô đi làm ở ngân hàng?"Tiền Phỉ lắc đầu “Không phải, tôi làm đầu hành*, nhưng mà là một newbie*!"*Đầu hànhNgân hàng đầu tư viết tắt là đầu hành là một định chế đóng vai trò như một trung gian tài chính để thực hiện hàng loạt các dịch vụ liên quan tới tài chính như bảo lãnh làm trung gian giữa các tổ chức phát hành chứng khoán và nhà đầu tư, tư vấn giúp dàn xếp các thương vụ mua lại và sáp nhập cùng các hoạt động tái cơ cấu doanh nghiệp khác và môi giới cho khách hàng là các tổ chức định nghĩa của Investopidiar. Cần nhấn mạnh rằng, đối tượng khách hàng chính của ngân hàng đầu tư là các tổ chức, công ty và chính phủ không phải là khách hàng cá nhân.*Newbie Chỉ người mới bước vào hoặc chưa có nhiều kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào Diệc Phi “Ồ" một tiếng, “Chúng ta là cùng ngành, về sau có cơ hội có thể nói chuyện nhiều hơn."Tiền Phỉ muốn nói “Không dám", kết quả chưa kịp nói đã chứng kiến Lý Diệc Phi dùng đôi chân dài cất bước đi về phía trước, bỏ lại cho cô một bóng lưng và một câu “Tôi đi trước."Tiền Phỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta có chút suy nghĩ phức tạp. Cái người này có thể cùng cô một lần nói trọn vẹn một cuộc đối thoại đuộc không, tốt xấu gì nàng cũng là chủ thuê nhà của anh ta mà, anh ta thích thì nói chuyện với cô, không muốn nói thì quay mông bỏ đi, như vậy mà được sao? Có phải cảm thấy sự hiện hữu của cô quá yếu phải không?Nghĩ đi nghĩ lại, Tiền Phỉ mang đầy một bụng phiền muộn mà đến công ty.***Buổi chiều trước khi tan làm, Tiền Phỉ lại mượn túi trang điểm của Tiểu Viện. Lúc Tiểu Viện đưa cho nàng có nói một câu “Phỉ Phỉ, không phải bà định nói yêu thương với cái túi trang điểm này của tôi đấy chứ?"Tiền Phỉ không cảm thấy thẹn mà cười “Bà lại giúp tôi mấy lần nữa, nếu tôi xác định có thể cùng anh chàng kia ở một chỗ, tự tôi sẽ mua một bộ, nếu không thì không cần phải đầu tư lãng phí làm gì!"Tiểu Viện kêu “Ôi" một tiếng, “Nói bà keo kiệt quá mà, mỗi ngày cũng đều là tôi quẹt phiếu ăn cho bà, nói bà đừng quá keo kiệt rồi mà, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào giống như bà còn không nỡ đập tiền lên mặt mình đấy, Tiền Phỉ tôi nói này bà không phải là phụ nữ à?"Tiền Phủ nhìn vào trong gương dặm phấn lót lên mặt mình, “Trước mắt vẫn là, nhưng nếu không tìm được một người đàn ông, đoán chừng rất nhanh sẽ không phải phụ nữ rồi!" Cô chỉ vào bên cạnh khóe môi của mình cho Tiểu Viện xem, “Bà nhìn đi, râu này của tôi đã sắp dài ra rồi! Tôi hỏi mấy bạn học còn độc thân, mấy mụ ý cũng bảo râu mình cũng sắp dài rồi, bọn tôi đều cùng cảm thấy, đây là biểu hiện thiếu hơi trai, bọn tôi cần lấy dương bổ âm!"Tiểu Viện suýt chút nữa phun nước lên mặt Tiền Phỉ, “Tiền Phỉ! Bà có thể bình thường một chút được không? Phấn lót hơn một ngàn tệ của tôi cũng không che được bản chất thô kệch đàn ông của bà!"Tiểu Phỉ rất thích ý lắc lắc lọn tóc đuôi ngực, “Ở trước mặt bà tôi là đàn ông, mà ở trước mặt đàn ông tôi là một tiểu yêu tinh! Đi thôi!"Tiểu Viện tức giận liếc nhìn cô một cái, “Lời này của bà, cũng chỉ có thể lừa gạt lũ quỷ và chính bà mà thôi!"***Tiền Phỉ và Hồ Tử Ninh hẹn gặp nhau tại cửa ra vào của Trung tâm thương mại ở Vương Phủ Tỉnh. Cô ngại kiểm an phiền toái của tàu điện ngầm, nên đi xe buýt. Cô vốn cho là mình cách đó không xa lắm, sẽ tới trước, kết quả ngày thứ sáu tan tầm muộn vào giờ cao điểm phố Trường An rơi vào trạng yên tĩnh an bình, tất cả xe cộ trên đường gần như rơi vào trạng thái bất động. Chỉ ngắn ngủi có mấy trạm đứng, mà cô đã đi mất một tiếng còn chưa Tử Ninh gửi tin nhắn cho cô, nói anh ta đến rồi, cô bị chèn ép đến không thể nhúc nhích. Cô kiên trì nhắn tin lại Ngại quá, tôi không đi tàu điện ngầm, bây giờ xe bus hơi đông, tôi còn một trạm nữa đến Đông Đơn!Trong lòng cô còn sợ hãi mà chờ tin nhắn đến, chỉ sợ đối phương cảm thấy mất cuộc hẹn khoảng hai năm gần đây với Uông Nhược Hải, cho tới bây giờ cô cũng không dám tới muộn, trước đây có một lần hai người hẹn nhau đi cửa hàng mua áo sơ mi, kết quả cô vì lãnh đạo phân công làm một nhiệm vụ tạm thời mà bị trễ hơn nửa tiếng, lúc chạy tới chỗ hẹn, sắc mặt Uông Nhược Hải như phủ một lớp sương, rất khó coi. Anh ta dùng bộ mặt lạnh lùng nói cho cô biết “Em đã chậm 38 phút đồng hồ. Nếu như em không muốn tốn tiền cứ để cho anh tiếp tục mặc quần áo cũ, cứ nói thẳng đi, đừng làm những việc đến trễ đáng ghét này!" Nói xong anh ta quay đầu bước cô có giải thích nói xin lỗi thế nào cũng không được. Về sau cô cũng không dám đến muộn thoại vang lên một tiếng “ting", Hồ Tử Ninh nhắn tin trả lời cô.“Không sao, là tôi từ chỗ làm đi ra nên đến hơi sớm, những cô nàng xinh đẹp luôn đáng để chờ đợi mà!"Tiền Phỉ nhìn màn hình điện thoại di động, trong lòng “bùm" một tiếng giống như có một đóa hoa đang không nhịn được dùng camera phía trước của điện thoại, ngắm nhìn ta nói cô là cô nàng xinh đẹp đấy!Bỗng nhiên lái xe phanh xe gấp một cái, Tiền Phỉ lảo đảo lao về phía trước, điện thoại va chạm qua vai mấy người cuối cùng cũng rơi trên mặt quá có mấy cái bả vai giảm xóc nếu không thì nhất định bị hỏng màn hình tranh thủ thời gian vừa nói xin lỗi vừa chen lên phía trước, “Rất xin lỗi, mong nhường một chút, điện thoại của tôi rơi ở phía dưới!"Trong xe thật sự quá đông người, ở trong những tiếng kêu phàn nàn, Tiền Phỉ từng chút từng chút di chuyển gần về phía điện chuyên tâm lách người, bỗng nhiên thấy một cánh tay trong một đống bả vai đưa về phía mình, mà trong cái tay kia đang cầm điện thoại của vội vàng nhận lấy, không ngừng nói lời cảm ơn. Cô nhìn theo cánh tay kia, muốn nhìn một chút xem người giúp mình nhìn như thế quả, cô đã nhìn thấy rất rõ gương mặt của Lý Diệc Phi…Nét mặt của cô hơi cứng lại, cùng anh ta chào hỏi “Thật là trùng hợp, lại gặp mặt!"Lý Diệp Phi hơi nhếch khóe miệng, cũng gật đầu với cô, hất cằm về phía chiếc điện thoại di động của cô, “Lúc này trên xe đông người, không thích hợp tự sướng đâu."Nhìn anh ta bộ dạng lời ý sâu xa , mặt Tiền Phỉ thật sự cứng lại.***Cuối cùng nhịn đến Đông Đơn, Tiền Phỉ xuống xe giống như chạy trốn để thoát chết xe buýt đằng trước đi rồi, cô thở dài một thật sự bội phục những cô nàng kia có thể coi kia là tấm gương bất ly thân chỗ nào cũng thể thoải mái lấy ra soi, các nàng làm sao có thể thản nhiên ở trước mặt mọi người làm được việc trang điểm ý vậy? Cô chỉ là ngồi trên xe buýt vụng trộm soi thôi, sau khi bị người phát hiện đã thấy xấu hổ muốn đi thắt cổ vỗ vỗ mặt, tự nhủ an ủi bản thân khi lòng vừa bị kinh hãi “Không có việc gì không có gì, dù sao cũng không quá quen thuộc với tên Lý Diệc phi kia! Không quá mất mặt, không quá mất mặt!"Cô xoay người muốn đi xuống đường hầm dưới quả quay người lại, lại nhìn thấy Lý Diệc Phi…Anh ta đứng ở phía sau lưng cô, cô rất hoài minh từng hành động từng câu chữ mình nói đã bị anh ta nghe thấy hết rồi, bởi vì giờ phút này khóe miệng nhếch lên lộ rõ là không có ý tốt Phỉ có chút mất đi tỉnh táo, không nhịn được hỏi “Sao anh…Cũng xuống chỗ này sao?"Lý Diệc Phi nhíu lông mày, “Thật ra tôi và cô không tính là quen thuộc, tôi có thể không nói cho cô bất cứ cái gì, nhưng mà chúng ta đã ở chung một nhà, tôi cảm thấy vẫn là nên từ từ quen thuộc một chút để mọi thứ tương đối dễ dàng. Có người mời tôi ăn cơm ở Trình phủ." Anh khoát khoát tay với Tiền Phỉ vẫn đang ở trạng thái ngốc nghếch, “Hẹn gặp lại, chủ thuê nhà."Tiền Phỉ cảm thấy mình như là người ở trong một cuốn truyện tranh vậy, từ từ nứt toác…Cô là đi theo người ta xem một bộ phim mất hai mươi lăm tệ một vé, thế nhưng tên kia lại được người ta mời ăn một bữa hơn một ngàn ở Trình phủ, cùng là xuống xe ở Đông Đơn, người với người làm sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ! Cô vẫn là chủ cho thuê nhà của tên đó đây này…Cô nhìn bóng lưng của Lý Diệc Phi, trong lòng định vị cho hành động của tên này.“Khoe của! Khoe khoang! Nhìn người chê cười! Bên trong nào có gì, đồ đắc chí đáng ghét!" Đánh giá từ 71 lượtBạn thân của cô hỏi Hai người là quan hệ gì?Tên khùng kia “chém gió” không biết ngượng Bọn tôi ngủ cùng một tức giận từ tận đáy lòng Ngủ cái đầu nhà anh Là cùng thuê nhà, cùng thuê nhà, được chưa nào!Tóm lại đây là một câu chuyện về một nam một nữ thuê chung nhà ">Xem thêm »Các chương mới nhất Chương 60 Đau tim chết mất Truyện ngôn tình Chúng Tôi Ở Chung Nhà nói về chuyện tình đẫm nước mắt giữa Uông Nhược Hải và Tiền Phỉ. Cô là cô gái trẻ, ngay từ thời còn đi học đã được bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè, bất cứ người con trai nào cũng đều muốn sở hữu, nhưng cô vẫn chọn anh. Mãi đến khi hai người ở chung, cô dần trở nên đổi tính, điều này khiến anh chán nản và dẫn đến ngoại tình. * Tiền Phỉ không kiềm chế được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống. “Uông Nhược Hải, năm xưa khi theo đuổi em, anh không nói như vậy!” Uông Nhược Hải cũng đỏ hốc mắt “Khi đó tôi theo đuổi cô, cô cũng không giống như bây giờ! Tiền Phỉ, thôi đi, nói đi nói lại, suy cho cùng là do tôi quá nghèo, sau này cô tìm ai đó có năng lực hơn tôi, có tiền hơn tôi đi, đừng sống keo kiệt như vậy nữa!” Anh ta nói như là đang suy nghĩ cho cô vậy, nói xong mang đồ đạc bước đi cũng không quay đầu lại. Tiền Phỉ ngồi dưới đất khóc lớn lên, làm thế nào cũng không ngừng lại được. * Sau khi bị đả kích về tâm lý, trái tim cô tổn thương, đây cũng là lúc cô dần trở nên thay đổi chính bản thân mình, nhưng liệu cô có quên được những kỉ niệm khắc sâu với anh? Mời bạn đọc tiếp tục theo dõi diễn biến câu chuyện. Khác với tựa truyện có nội dung đầy bi thương thì trong Sếp Dè Dặt Một Chút! và Quên Phải Yêu Anh lại mang đến cho độc giả những cuộc tình nhẹ nhàng, lãng mạn. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Chúng Tôi Ở Chung Nhà! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Mật Ngữ Kỷ Hồng Cửu Phục Bất Phục Dịch Hồng Cửu Liêu Biểu Tâm Ý Hồng Cửu Đừng Sợ Ta Thật Tình Hồng Cửu Xin Gọi Ta Tổng Giám Hồng Cửu Chưa Từng Yêu Em Như Thế Hồng Cửu Thứ Hai đến công ty, Tiền Phỉ có chút buồn bã ỉu xìu. Đến trưa, chị Kim phòng tài vụ gọi cô cùng đi ăn cơm, vừa bắt đầu ăn đã tiến hành thăm dò"Tiền Phỉ, sao gần đây tinh thần em không tốt vậy? Là do việc dọn dẹp nhà mới vẫn chưa ổn sao?"Tiền Phỉ cố gắng nở một nụ cười, "Vâng, vẫn chưa ổn định được ạ."Chị Kim nhìn cô hỏi, "Phỉ Phỉ, nhà là do một mình em mua sao?"Tiền Phỉ gật đầu, "Vâng ạ", cô thoải mái mà tám chuyện, tránh đối phương hỏi từng câu từng câu khiến cô thấy khó chịu, "Chị Kim, em đã chia tay được hơn nửa năm rồi!"Chị Kim đặt đũa xuống, vỗ tay một cái mặt mày hớn hở nói, "Chia tay là rất đúng! Chị thấy bạn trai cũ của em không phải là kẻ biết thương yêu người khác! Có vài lần chúng ta tăng ca, bạn trai nhà người ta đều đến đón. Còn em, hai giờ đêm còn phải tự mình đón xe về nhà, hỏi em em còn nói thương tên kia đi làm mệt mỏi, nhưng mà nó không biết thương em thân là phận gái sao? Chị nói cho em biết, người trong công ty chúng ta đã sớm nhìn không ưa tên kia rồi! Chia tay là đúng lắm, kẻ không biết yêu thương người khác như vậy, phải sớm chia tay rồi!"Nhất thời Tiền Phỉ không biết nói tiếp như thế nào. Tuy rằng lời chị Kim nói là sự thật, thật sự chị ấy cũng chỉ muốn an ủi cô,có thể chỉ là cảm giác của cô nhưng cô cảm thấy khi Uông Nhược Hải bị phê phán không đáng một đồng, thì cũng cô cũng mất hết thể sao người cũng do chính cô chọn Kim tiếp tục nói "Chị có một bạn học làm trong khách sạn, cô ấy nói ở chỗ cô ấy có một tên khá được vẫn còn độc thân, cô ấy hỏi bên cạnh chị có ai thích hợp không? Chị nghĩ một chút đã nghĩ đến em! Cậu ta thật sự không tồi, chị đã nhìn thấy một lần rồi, nhìn cũng khá sáng sủa, tuy không phải là người Bắc Kinh nhưng tiền lương cũng không thấp! Hơn nữa chị nghe nói, khách sạn bọn họ chuẩn bị được khai trương, chờ sau khi được khai trương chắc chắn sau này cậu ta còn kiếm được nữa! Dù sao em cũng đã độc thân gần nửa năm rồi, hay là, hai người thử gặp mặt xem?"Tiền Phỉ đồng ý với chị Kim."Chị Kim, vậy phiền chị liên hệ giúp em một chút, em sẽ gặp người đó!"Chiều hôm đó, chị Kim nói cho Tiền Phỉ biết người bên khách sạn kia đã đồng ý."Cậu ta tên là Hồ Tử Ninh, lớn hơn em một tuổi, năm nay hai mưoi bảy, chị đã cho cậu ta số điện thoại của em, lát nữa cậu ta sẽ gọi điện cho em, buổi tối ngày mai nếu em không có chuyện gì quan trọng, cậu ta nói muốn mời em ăn cơm gặp mặt, địa điểm cũng tiện cho em, trong nhà hàng cạnh cửa hàng lẩu Thảo Tinh Thinh mới mở ở vườn hoa nổi tiếng của Phục Hưng Môn *."* Phục Hưng Môn Phục Hưng Môn nằm ở phía nam quận Tây Thành, Bắc Kinh là một trong hai cổng thành được mở trong nội thành thời kỳ Bắc Kinh bị Nhật thống trị. Năm 1945 kháng chiến chống Nhật thắng lợi, chính phủ Dân Quốc tiệp nhận Bắc Bình, đổi tên Trường An Môn thành Phục Hưng Môn, tên này được dùng từ khi thành lập nước Trung Hoa với từ năm 1949 đến này. Hiện nay, Phụ Hưng Môn là một đầu mối giao thông quan trọng, cầu Phục Hưng Môn là cầu vượt hiện đại được xây dựng sớm nhất ở Bắc Phỉ nghe xong sững sờ, có chút không theo kịp tiết tấu quá nhanh ở trước mắt này."Chị Kim, hiệu suất làm mối của chị cũng quá cao rồi đấy! Tốt xấu gì cũng cho em vài ngày đi làm tại tóc mới đi gặp người ta chứ!"Chị Kim khoát tay, "Làm tóc để làm gì, cùng làm một kiểu đầu mì ăn liền giống nhau có gì hay đâu!Em như vậy là xinh rồi, tóc đuôi ngựa rất thuần khiết, giống cô gái trong phim 'Cô gái chúng tôi cùng theo đuổi năm nào *'! Ngày mai em chỉ cần chỉn chu một chút, đánh thêm chút phấn, sau khi trang điểm xong chắc chắn không tệ hơn bất cứ cô gái nào!"* Cô gái chúng tôi cùng theo đuổi năm nào Đây là tên một bộ phim học đường được Đài Loan sản xuất vào năm 2011 dựa vào tiểu thuyết cùng Những Năm Thắng Ấy do Cửu Bả Đao sáng tác. Đây được coi là một tác phẩm thành công khi đưa tên hai diễn viên chính Kha Chấn Đông Kha Cảnh Đằng và Trần Nghiên Hi vai Thẩm Giai Nghi. Tên tiếng anh của phim You're the Apple of my Phỉ nghe bà chị này khoa trương mà mắt trợn lát sau, cô nhận được một tin nhắn. Người gửi tin nhắn tự giới thiệu là Hồ Tử Ninh, nói muốn làm quen với cô, để cô không bị áp lực, dù cho hai người có xem mắt không thành công cũng có thể trở thành bạn bè, mọi người đều là người ngoại tỉnh, ở Bắc Kinh có nhiều bạn bè luôn Phỉ cảm thấy tin nhắn này thật khiến cho lòng người thoải mái, vì vậy đối với anh chàng gọi là Hồ Tử Ninh, tuy còn chưa gặp mặt nhưng cũng trong lòng cũng có xíu cảm tình.***Hôm sau, rốt cuộc cô cũng nghe lời chị Kim nói, không chỉ sau khi rửa mặt chỉ bôi chút Đại Bảo* là xong. Sau khi hết giờ làm, cô hỏi mượn bộ đồ trang điểm của cô thư ký Tiểu Viện, sau khi rửa mặt thì trang điểm nhẹ qua.* Đại Bảo là tên một hãng mỹ phẩm của Trung đây chỉ dòng sản phẩm dưỡng trang điểm của Tiểu Viện đều là do mỗi lần ra nước ngoài mua đấy, mỗi một thứ đều là hàng cao cấp, sau khi đem những thứ này "trát" lên mặt, Tiền Phỉ cảm thấy mình không muốn rạng rỡ cũng có chút khó bản thân mình trong gương rạng rỡ tràn đầy sức sống, bỗng nhiên cô có chút mê năm vừa qua vì tiết kiệm tiền, khắt khe như vậy, khắt khe với chính mình, đến cùng là có đáng giá hay không? Cô ỷ vào mình còn trẻ, có thể không cần dùng đồ trang điểm tô son trát phấn, mỗi ngày cũng không dùng phấn xon, da mặt luôn xanh xao nhợt nhạt khi đối diện với Uông Nhược Hải, mà anh ta sau khi đã phải nhìn năm năm suy cho cùng đã đủ rồi .Liệu có phải cô đã bất tri bất giác trở thành người khiến cho người ta rất khó chịu đựng được?Cô nhanh chóng lắc đầu, tự nhắc mình không cần suy nghĩ đến về những việc vớ vẩn và Uông Nhược Hải nữa, cô phải giữ vững tinh thần đi nghênh đón cuộc sống mới.***Khi dùng bữa, ấn tượng của Tiền Phỉ đối với Hồ Tử Ninh khá tốt, bề ngoài của anh ta khá giống với những gì chị Kim nói, khá sáng sủa tuấn tú, hơn nữa trên người cũng rất có khí chất hào hoa phong nhã. Cô rất dễ có cảm tình với nam sinh có khí chất hào hoa phong nhã, khi xưa cô nhận sự theo đuổi của Uông Nhược Hải cũng vì trên người anh ta có loại khí chất này. Mà đối phương có vẻ cũng khá hài lòng về cô. Đã hơn một tiếng đồng hồ, hai người còn trò chuyện rất hợp cơm xong Tiền Phỉ theo thói quen rút ví nhưng Hồ Tử Ninh ngăn cô lại."Sao lại để cho phái nữ thanh toán được?"Tiền Phỉ giật Tử Ninh vừa thanh toán vừa nói "Chị Kim nói cô còn phải trả tiền mua nhà mà! Cô tiết kiệm chút đi. Bữa ăn này để tôi mời!"Trong lòng Tiền Phỉ thoáng cảm thấy có chút ấm bao lâu rồi cô không được người khác chăm sóc như thế?Hồ Tử Ninh thuê phòng ngay trên đường Mộc Tê đấy, cách chỗ ăn cơm không xa, có thể đi bộ về được. Anh ta hỏi Tiền Phỉ ở đâu, có cần anh ta đưa cô về không, Tiền Phỉ vội vàng nói "Không cần, không cần, trời cũng chưa muộn lắm, tôi ngồi tàu điện ngầm nửa tiếng là về đến nhà rồi!"Hồ Tử Ninh đưa cô đến trạm tàu điện khi chia tay, Hồ Tử Ninh gửi thêm cho Tiền Phỉ một tin nhắn thoại ** Tin nhắn thoại Loại tin nhắn bằng giọng khi đi vào tàu điện ngầm, Tiền Phỉ nhận được tin nhắn thoại của anh ta."Hôm nay rất vui, trên đường về cứ từ từ thôi, về đến nhà báo cho tôi biết, sau này chúng ta thường xuyên liên lạc nhé!"Tiền Phỉ trả lời lại bằng một mặt cười và thêm một chữ ^^ hôm sau Tiền Phỉ vừa đến công ty, chị Kim đã vội chạy tới, tận tình phô diễn ăng ten bát quái trên trán "Phỉ Phỉ, hôm qua thế nào? Em cảm thấy tên kia được chứ?"Tiền Phỉ gật gật đầu, "Cũng được ạ, bộ dáng khá tốt, con người cũng khá ổn."Chị Kim nháy mắt với cô, "Có muốn biết cậu ta đánh giá em như thế nào không?"Tiền Phỉ lắc đầu, "Không muốn đâu", cô nhìn chị Kim, "Em muốn chị nghẹn chết!"Chị Kim đẩy cô một cái, "Em được đấy! Có niềm vui mới nên tâm tình tốt lắm chứ gì! Còn có tinh thần trêu chọc người khác nữa cơ! Chị nói cho em biết, tối qua cậu ta trở về luôn khen em với bạn học của chị, nói em là cô gái thanh thuần rất ngay thẳng, lúc thanh toán còn muốn tranh giành thanh toán nữa chứ! Em cũng không phải cô gái yếu đuối õng ẹo, ăn cơm xong cũng không yêu cầu lái xe đưa về, tự mình ngồi tàu điện ngầm về nhà! Cậu ta còn bảo em có khiếu hài hước, khi ăn cơm nói chuyện với em, cậu ta cười đến đau bụng luôn!"Tiền Phỉ nghe vậy cũng thấy vui. Có một người khác phái khen cô như vậy, thật sự trong lòng cô khó tránh khỏi vui mừng một Kim đứng bên cạnh thay đổi chủ đề, "Phỉ Phỉ nghĩ cái gì tốt đẹp vậy! Ngốc quá mà! Chị nói cho em biết, tính cách em như vậy, có thể nói là tốt cũng có thể nói là không tốt, khi mới bắt đầu quen nhau, quả thật sẽ khiến người khác rất thoải mái, người ta sẽ cảm thấy em rất dễ gần, nhưng sau một thời gian, em sẽ khiến người ta cảm thấy em không phải là bạn gái mà là bạn thân! Em phải học cách dịu dàng, phải có chút nữ tính, em hiểu không? Để cho em dễ hiểu, chị sẽ lấy một ví dụ đơn giản, ví dụ như khi em làm thêm đến tận hai giờ sáng, sao em phải lo cho bạn trai mà tự mình đón xe về nhà? Em thương cho người ta vậy ai sẽ thương em?"Nghe bà chị này lại nhai lại bài ca cũ rích, Tiền Phỉ có chút đau đầu."Chị Kim, dừng! Em xin chị, cho em dũng khí và động lực bắt đầu một cuộc sống mới đi! Đừng đề cập đến những chuyện vớ vẩn cũ rích trước kia nữa! Em cam đoan sau này nhất định biến mình thành một tiểu yêu tinh được không?"Chị Kim dùng ngón trỏ dí vào trán cô, "Em nhìn Tiểu Viện mà học tập, xem người ta mỗi ngày miêu mi hóa nhãn* thế nào, em nhìn lông mày của em mà xem, sửa không thèm sửa, sắp chạm xuống mí mắt em đến nơi rồi! Hôm qua cậu trai kia còn khen em bộ dáng thanh tú, chị thật hoài nghi có phải đèn ở Thảo Tinh Thinh bị hỏng rồi không?"* Miêu mi hóa nhãn ám chỉ cách kẻ lông mày, vẽ mắt, trang điểm, phong cách ăn mặc. Chưa tìm được từ thuần Việt nào tương ứng, các bạn có thể gợi ý cho Tiểu Phỉ tránh khỏi tay bà chị bĩu môi nói, "Chị Kim! Chị không hiểu! Lông dài đại diện cho sự gợi cảm!"Chị Kim liếc mắt nhìn cô một cái, "Em có bản lĩnh lông dài không bằng ngực lớn đi! Cùng cậu kia thật tốt nhé, thành đôi đừng quên báo đáp ân nhân!"Tiền Phỉ thành kính gật đầu, "Vâng ạ, lì xì kết hôn sẽ miễn cho chị!"***Vào giờ nghỉ trưa, Tiền Phỉ nói chuyện đi xem mặt với Diêu Tinh Tinh Tinh rất đồng ý và tán thành còn tỏ ý khen ngợi với việc cô chịu đi xem mặt, "Vậy mới được chứ Tiểu Phí Phí Khỉ đầu chó bé bỏng ~~!! Rốt cuộc bà cũng có thể đứng dậy bắt đầu cuộc sống mới! Bà cứ từ từ nhé, đừng vội kết hôn, đợi tôi bắt được Thổ Hào, đến lúc đó tôi dùng tiền của Thổ Hào cho bà một cái lì xì thật dày nhé!"Cả ngày nay tâm tình của Tiền Phỉ cũng không tệ lắm, cho đến khi tan tầm ra trạm tàu điện ngầm, gặp phải Uông Nhược vốn định cúi đầu giả bộ không biết đi qua, không ngờ lại bị Uông Nhược Hải gọi một tiếng."Tiền Phỉ"Tiền Phỉ dừng chân, ngẩng đầu, giữ thái độ lãnh đạm của mình, "Anh có việc gì sao?"Uông Nhược Hải chỉ về phía tòa nhà Phú Lực Thành ở phía sau, nói với Tiền Phỉ, "Chúng ta vào ngồi Pizza Hurt ở tầngmột một chút nhé!"Tiền Phỉ lườm anh ta một cái, "Có cần thiết không?"Uông Nhược Hải có chút không kiên nhẫn, "Tiền Phỉ, cô không thể nói chuyện với tôi thoải mái hơn một chút à? Bao lâu như vậy rồi, cô vẫn không thể thay đổi tật xấu làm người khác nghẹn lời hay sao?"Tiền Phỉ bước vòng qua anh ta, "Sao tôi không làm người khác nghẹn đây? Tôi không nói chuyện với anh!"Uông Nhược Hải ở phía sau lưng cô lớn giọng nói "Tôi nói cho cô biết Tiền Phỉ, tiểu bạch kiểm xem mặt với cô kia chẳng qua là coi trọng nhà của cô thôi, cô có ở trong lòng cho rằng tên đó thật sự thích mình đấy!"Tiền Phỉ rất tức giận, cô xoay người đi đến trước mặt Uông Nhược Hải "Uông Nhược Hải, anh có bệnh phải không? Thế nào, anh không ngờ có người có thể thích tôi phải không? Niệm tình chúng ta đã từng ở bên nhau vui vẻ bảy năm, cho dù chia tay, tôi cũng không nói với anh một lời nào quá đáng! Tôi hy vọng anh cũng có thể học tập một chút, nên biết tôn trọng người khác là như thế nào! Nhất là đối với bạn gái cũ của mình!"Uông Nhược Hải nhìn cô, có chút châm biếm, "Tiền Phỉ, cô cảm thấy tôi nói chuyện quá đáng phải không? Nhưng tôi nói là sự thật! Nếu gã kia tốt như lời Diêu Tinh Tinh nói, người ta dựa vào cái gì vừa ý cô chứ? Hôm nay tôi tìm cô, cũng là vì thời gian vui vẻ trước đây mà cảnh tỉnh cô, tôi không muốn cô chịu thiệt! Cô đã không cảm kích, lại còn nghĩ tôi rảnh rỗi xen vào chuyện người khác, sau này khi cô chịu thiệt thòi, đừng nói tôi không nhắc nhở cô!"Uông Nhược Hải mặt lạnh xoay người bỏ Phỉ giận đến mức cả người run lấy di động gọi ngay cho Diêu Tinh Tinh "Bà nói cho Uông Nhược Hải biết tôi đi xem mặt phải không?"Diệu Tinh Tinh vui vẻ trả lời "Đương nhiên phải nói cho tên đó biết! Chuyện tốt như vậy, không báo cho tên đó một tiếng sao được? Sao vậy, tên đó đi tìm bà à? Tôi đã nói mà thằng này đúng là đáng khinh, rõ ràng đã có niềm vui mới, nhưng lại không muốn người yêu cũ quên mình! Tôi nói đối tượng xem mặt của bà cực tốt, con mẹ nó đủ hơn tên đó một vạn lần! Thế nào, tên đó tức đến nổ mũi phải không?"Tiền Phỉ bóp trán, "Tôi mới thực sự là kẻ bị tức đến nổ mũi thì có! Diêu Tinh Tinh, bà trẻ ơi, tôi xin bà, sau này đừng trêu chọc Uông Nhược Hải nữa được không!"Diệu Tinh "STOP" một tiếng, "Không biết tốt xấu! Tôi không phải vì muốn xả giận cho bà sao! Sau này bà muốn tôi xả giận cho bà tôi cũng không thể giúp được nữa!" Cô ngừng một chút nói với Tiền Phỉ, "Phí Phí, tôi đã xin công ty, đi công tác một thời gian ngắn, Thổ Hào muốn đến Đại Liên mở chi nhánh công ty, tôi phải đi cùng để củng cố tình cảm!"Một bụng tức giận của Tiền Phỉ cứ thế bị cô nàng chặn lại."Bà phải rời đi một thời gian? Chỉ còn một mình tôi ở Bắc Kinh sao? Vậy tôi phải làm thế nào bây giờ?"Diệu Tinh Tinh nói, "Chúng ta vẫn nhớ tới nhau mà, hơn nữa chúng ta còn có thể giữ liên lạc mà!"Bỗng nhiên Tiền Phỉ cảm thấy có chút mất nhà, nhìn nhà cửa trống trơn, cô cảm thấy thật cô trai đi rồi, bạn thân cũng chuẩn bị rời đi thành phố lớn không có tình thân này, cô chỉ còn lại căn nhà mua bằng tiền đi cảm thấy trong nhà thật lạnh lẽo, lạnh lẽo đến mức khiến cô cảm thấy mình thật yếu đuối, cô cảm thấy dường như mình muốn bật khócCô hy vọng Quế Lê Lê và Lý Diệc Phi dọn đến ở cùng thật bọn họ chỉ là khách thuê nhà, nhưng ít nhất sau khi bọn họ đến đây, trong nhà sẽ không chỉ có một mình cô.

chúng tôi ở chung nhà hồng cửu