Duyên là gặp nhau để đem lại sự tốt đẹp và hạnh phúc cho nhau Đã có những lúc ta chẳng còn tin vào duyên số nữa . Người mà chúng ta tình cờ gặp năm ấy, từng khiến chúng ta chìm đắm vào tình yêu cuối cùng cũng đã không thể ở bên cạnh chúng ta được nữa. Trong lòng cứ vương vấn mãi một gương mặt, một cái tên, nhưng lại chẳng thể làm gì khác được.
Hoặc chúng ta sống chung, hay hợp tác làm ăn với những người này thì không thuận lợi cho mấy. trong gia đình vợ chồng sống với nhau một nhà, chồng nóng nảy quá, thì làm khổ vợ con, hoặc có khi trong nhà chẳng may có đứa con nóng nảy thì cũng vậy…, nếu chống đối thì
Khi "duyên phận" đến, tự khắc chúng ta sẽ gặp được người làm mình cảm thấy hạnh phúc! mặc cho tuổi già ập đến sau cuộc hôn nhân gần 10 năm chung sống đã đỗ v luôn nhận khuyết về mình để học lại cách yêu và đón nhận mới người khi duyên đến ️
Sống trên đời này mọi chuyện đều có một chữ Duyên. Với những người lướt qua cuộc đời ta, có người ở lại có người ra đi đều là duyên, ta trân trọng tất cả vì dù ít hay nhiều, tốt hay xấu, chúng ta cũng đã có cho nhau những kỉ niệm đẹp riêng chúng ta tạo nên.
Bởi vậy con người đến với nhau, trong hôn nhân có thể là để báo ơn hoặc báo oán. Có cặp vợ chồng nọ, sống với nhau không hạnh phúc và luôn luôn xảy ra cãi vã. Người vợ tần tảo sớm hôm nhưng chồng lại không chí thú làm ăn. Chị vất vả dành dụm được bao nhiêu
AsEZxgM. Đọc truyện Nếu Có Duyên Sống Lại tại Cập nhật Full nhanh nhất Nếu Có Duyên Sống Lại tác giả Nhất Niệm trên Top Truyện Tranh thuộc thể loại Ngôn Tình, Khác. Truyện online, Web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp Tác giả Nhất NiệmThể loại Ngôn TìnhGiới thiệuBạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả Nhất Niệm. Truyện Nếu Có Duyên Sống Lại mang lại cho bạn đọc những cảm xúc lắng đọng, sâu sắc và nhẹ nhàng.***Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh. dịch Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê không muốn tỉnh.An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại không hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đến tập thơ rơi trên ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đang ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành một người khác. Tag Nếu Có Duyên Sống Lại
Giới thiệu Ebook Tác giả Nhất Niệm Thể loại Ngôn Tình Nguồn Editor Nhisiêunhân Trạng thái FullGiới thiệu truyệnBạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả NhấtNiệm. Truyện Nếu Có Duyên Sống Lại mang lại cho bạn đọc những cảm xúc lắngđọng, sâu sắc và nhẹ nhàng.*** Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh,nghi túy bất nghi tỉnh. Tạm dịch Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnhtháng ba, say mê không muốn tỉnh.An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. Cô nhìn rangoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lạikhông hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thờitiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi?Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo màxa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. AnLai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đếntập thơ rơi trên ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đangở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thấtthường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành mộtngười khác.*** Mời các bạn cùng tiếp tục theo dõi truyện online hay để khám phá. Song, tác phẩm Hôn Trộm 55 Lần hứa hẹn mang lại nhiều xúc cảm khác nhau, những ngôn từ tâm đắc và độc đáo sẽ là lựa chọn tốt nhất cho bạn Ebook Nếu Có Duyên Sống Lại – Nhất Niệm FullEbook Nếu Có Duyên Sống Lại – Nhất Niệm – Full Epub – FullEbook Nếu Có Duyên Sống Lại – Nhất Niệm – Full Prc/Mobi – FullEbook Nếu Có Duyên Sống Lại – Nhất Niệm – Full Pdf – Full
Ba năm trước, người đứng đầu Thanh Yển không phải Viên Hồng Uy, mà là An Chính Nghiêu, tỏa sáng, chính lệnh quả quyết, tương đối được nhân dân khen ba năm trước đột nhiên ông ta bị đình chỉ điều tra, cuối cùng lấy nhiều tội nặng khai trừ khỏi Đảng và công chức, bị bỏ tù, khiến người ta phải thổn này chấn động một thời, ba năm sau người ta vẫn còn hay nhắc là cha ruột của An An Lai còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời, An Chính Nghiêu không đi thêm bước nữa nhưng vẫn luôn nuôi một phòng ngoài, người phụ nữ đó sinh cho ông một đứa con trai, tên là An Vãng, chỉ nhỏ hơn An Lai một bà nội An Lai, cũng chính là lão thái nhà họ An cố chấp cho là người phụ nữ đó thân phận thấp, cho dù có sinh con trai, mẫu bằng tử quý cũng không cho rước vào cửa, chỉ đón cháu trai về này không biết xử lý thế nào, dù sao mấy năm sau bà ta cũng gả cho một phú dữ của An Chính Nghiêu truyền đến, bệnh cũ của An lão tái phát, cưỡi hạc về Tây qua đời.Nhà họ An chỉ còn hai chị em tuổi nhỏ sống nương tựa lẫn rằng An Lai còn có một ông chú, nhưng lúc bà nội An còn sống luôn cưng chìu con trưởng, làm hai anh em thường xuyên gây gổ, hai nhà đã sớm cắt đứt quan này nhà họ An cũng không có trưởng bối đứng ra làm cảnh này, ngoại thất của An Chính Nghiêu gả cho phú thương rồi vẫn có tình, bà ta đón An Vãng qua bên họ An, tan tác như Chính Nghiêu từ nhỏ đã là con cưng của trời, một đời trôi chảy, nay gặp biến đổi lớn, vốn là bị kích thích không tin mẹ qua đời, con trai đổi họ, ông ta bi ai muốn chết, tích tụ thành bệnh trong tù, không lâu sau cũng ra chết, lặng yên không một tiếng khi lâm chung, ông giao bé gái mồ côi An Lai nhờ đưa cho Viên Thanh tin này liên quan đến thân thế của cô này đều là Viên Thanh Cử nói cho với An Lai, Viên Thanh Cử là bè gỗ cứu mạng duy cô hồi hộp bất an, sợ hãi tuyệt vọng, chỉ có anh làm bạn bên là tia sáng duy nhất trong quá khứ hỗn độn của cô. Anh nói cô là vợ anh, cô nói cô cửa nát nhà tan, không người dựa vào, cô cũng giữ chặt lấy tay anh, chứng minh mình thật sự có gốc rễ ở đây, mình vẫn còn mắt An Lai ngân ngấn nước, cô dựa vào ngực Viên Thanh Cử “Trước khi em mất trí nhớ, vì sao quan hệ của chúng ta lại tệ như vậy?”Vấn đề này cô đã từng hỏi Viên Thanh Cử, nhưng luôn bị anh đáp qua loa có giờ cô đã biết mình mất trí nhớ, cô nhất định phải hỏi cho Thanh Cử nhìn xung quanh nói “Không còn sớm nữa, Lai Lai em có đói không? Anh bảo Đỗ Liêm đi mua chút…”“Em đang hỏi anh đó!”Viên Thanh Cử vùi mặt vào cổ An Lai, cọ mấy cái “Ai da, bà xã anh buồn ngủ quá à, anh ngủ một lát nha.”An Lai lùi lại, dùng tay giữ chặt mặt anh, ép anh đối diện mình “Đừng hòng nói sang chuyện khác!”Viên Thanh Cử rơi vào đường cùng, anh sờ sờ mũi, chậm rì rì nói “Khi đó em không bằng lòng gả cho anh lắm.” Giọng càng ngày càng Lai nghe vậy thì trừng mắt, nói một câu trong sự bất an của anh “Nếu hiện giờ không có giấy đăng ký kết hôn, em cũng không muốn gả cho anh.”Viên Thanh Cử nóng nảy “Tại sao chứ bà xã?”An Lai đáp đương nhiên “Em mới hai mươi tuổi, còn chưa kịp hoang phí tuổi xuân đã bị anh dán nhãn thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, em phải cảm ơn anh sao.”Viên Thanh Cử búng trán cô gái nhỏ “Cái gì mà hoang phí tuổi xuân, đừng có học xấu theo bọn ranh lại, gả sớm có gì không tốt chứ, ông xã em trải nghiệm phong phú, tuyệt đối mở cho em tiền đồ thênh thang, đỡ phải đi đường mòn chịu khổ sở lừa gạt.”“Không chịu khổ mà có thể kêu là thanh xuân sao?” An Lai nhỏ giọng oán giận “Hơn nữa nói không chừng còn có thể gặp được trai trẻ đẹp đa dạng gì đó.”“Em chê anh già hử?”“Em không có nói vậy.”“Dù sao em cũng không còn cơ hội rồi.” Viên Thanh Cử thấy cô không theo đuổi chuyện bị ép gả nữa, đề tài lại phát triển theo hướng quỷ dị, anh nhẹ nhàng thở ra, kéo cô vào lòng ôm chặt, cười hì hì nói “Dù sao anh cũng không đồng ý ly hôn, em vĩnh viễn luôn là bà xã của anh.” Cô gái trong lòng không vừa ý, miệng dẩu lên, làm người ta hận không thể gặm một ngụm, thực tế thì anh cũng đã làm như gái nhỏ ô ô từ chối vài lần rồi cũng theo anh, còn chậm rãi đáp lại anh, từng chút từng chút, dè dặt cẩn trong như chim non tập yêu chết quyền lợi làm chồng này, cho nên kết hôn sớm vẫn luôn thích cái gì thì phải gom vào phạm vi thế lực của mình, đỡ phải ngồi bên cạnh nhìn mà sốt gái nhỏ dựa vào ngực anh thở, trong mắt sóng nước mênh Thanh Cử hôn mặt cô, nói “Em không biết, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh chỉ biết anh đã gặp hạn rồi.” Viên Thanh Cử cười mê ly, hồi tưởng “Khi đó em đang chơi đu dây trong sân, tóc dài, mặc váy Vãng đứng sau lưng đẩy em, em đu rất cao, cười rất lớn tiếng, anh đứng từ xa đã nghe được.”“Ha ha, thật sự là cao lắm, làm tim anh nhảy vọt lên tận cổ họng, sợ em bị ngã em còn thúc giục An Vãng đẩy cao thêm một chút.” Anh cưng chiều vuốt mũi cô gái đang chăm chú lắng nghe “Tới giờ vẫn không để người ta bớt đó về sau, cô gái bướng bỉnh đã không chút khách khí chui vào lòng anh, bá đạo chiếm toàn bộ không gian, không cho ai một cơ hội nào.”“Nhưng làm anh phiền não là cô nương đó rất nhỏ, lúc gặp mặt, câu đầu tiên em nói với anh lại là chào chú Viên’.” Viên Thanh Cử buồn cười lắc đầu, rất hoài niệm với cảnh tượng cũ “Vì thế anh chờ rồi chờ, chờ cô nương đó chậm rãi lớn lên, chờ suốt năm Lai, em nói anh có thể không vội được sao?”An Lai vẫn luôn dựa vào anh tập trung nghe, đến trước đoạn thổ lộ, cô không nhịn được mặt đỏ tim đập, thậm chí còn suy nghĩ có nên đáp lại chút gì đó hay khi nghe nửa đoạn sau, cô cảm thấy càng ngày càng không cuộc cô nhịn không được mở miệng “Năm năm? Lần đầu anh gặp em là em bao nhiêu tuổi?”Con mèo nhỏ sắp xù lông, Viên Thanh Cử rất bình tĩnh đáp “Mười lăm.”“Mười lăm?” An Lai mất bình tĩnh, bong bóng phấn hồng trôi nổi xung quanh lập tức bể sạch, đổi thành từng đường hắc tuyến dài trên lâu sau cô mới nghẹn ra một câu “Anh xác định anh không có tính luyến đồng chứ, tiên sinh?”“Ha ha ha…” Thấy con mèo nhỏ sắp nổi nóng, Viên Thanh Cử nhịn cười thề “Bảo bối em yên tâm, ông xã em có tư tưởng rất khỏe mạnh, tuyệt đối không có tật xấu này.” Ngừng một chút, anh ho khan hai tiếng mới nói “Kỳ thực khi đó em đã lớn rồi, ừm, thứ nên có đều có cả rồi.” Tầm mắt anh như có như không đảo qua dưới cổ cô “Cho nên anh cũng không biết em mới mười lăm tuổi, nếu biết anh cũng không dám có tâm tư để anh đợi vài năm anh dễ chịu được sao?”“Sắc lang!” An Lai che ngực, nhích ra xa anh “Anh đáng lắm!”Chuyện cũ này nói cho chúng ta biết, tuyệt đối không thể đi sâu vào lãng mạn với đàn ông, vì sẽ diễn biến thành hiện trường tai Lai không muốn ở lại bệnh viện nữa, sắc lang bị thúc giục đi làm thủ tục xuất người trở về khách sạn, Viên Thanh Cử lo lắng không muốn để An Lai một mình, cũng may mà chuyện công ty đã giải quyết gần lại vài người đóng quân, ngày hôm sau anh mang theo An Lai trở lại Thanh rằng không có biểu hiện gì quá kịch liệt, nhưng mấy ngày tiếp theo An Lai rất trầm lắng, chuyện gì cũng không có hứng hơi giống những ngày vừa mới ra viện, thường xuyên ngẩn người một với chuyện này, Viên Thanh Cử cũng không thể giúp đầu anh còn định để Đồng Lê đến xem xem sao, nhưng từ khi biết Đồng Lê là bác sĩ tâm lý, cô liền bài xích anh ta, nên anh đành chỉ có thể tận lực rút thời gian ở cùng cô, nói chút chuyện nhỏ râu ria trước khi cô mất trí Lai cũng gọi điện qua mỗi ngày, kể cô nghe chuyện cũ, còn tìm lại tài khoản của cô ở diễn đàn ẩm thực để cô giải giờ diễn đàn đó đã rất lớn, là nơi trao đổi ẩm thực số một số hai trên internet, cũng đã rất thương nghiệp Lai tổ kiện một đôi chuyên quản lý đưa vào hoạt động, bản thân cô cũng coi như là một nữ cường tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng Thanh Cử đề nghị “Ở nhà mãi cũng không có ý nghĩa gì, vừa khéo là Chủ Nhật, chúng ta đi chơi hai ngày đi được không?”An Lai lười vận động, Viên Thanh Cử bám riết không tha “Đi đi, bảo bối, chúng ta đến trấn Thanh Hà thôi, cũng không xa kia em rất thích đến đó, sau khi mất trí nhớ cũng chưa qua lần nào.”An Lai bị anh dây dưa không còn cách nào, chỉ phải thu xếp đơn giản rồi bị anh bắt Thanh Cử lái xe, cũng không mang theo những người là rất gần, ra khỏi thành phố mười phút là ô tô không được lái vào, hai người tìm một bãi đỗ xe ngoài trấn rồi đi bộ náo nhiệt hơn trong tưởng tượng của An Lai nhiều, có lẽ vì là thứ đường gặp rất nhiều người ngoại quốc, Viên Thanh Cử giải thích là do cổ trấn Thanh Hà bảo tồn hình thức văn hóa truyền thống rất tốt, lúc chính phủ quy hoạch kiến thiết cũng tránh đi, cho nên rất nhiều người đến đây du lịch, đây cũng là thu nhập chính của cổ trấn trời còn sớm, Viên Thanh Cử một tay cầm hành lý của hai người, một tay che ô chống nắng cho An rồi, cô vốn có thể tự cầm, nhưng hai người đi cùng nhau, Viên Thanh Cử ngại tay chân cô vụng về, hay làm ô nện vào mặt anh nên anh quyết định ôm việc chân là đá lát đã bị bước chân người mài ngàn năm, hai bên đường là những cửa hàng cổ Lai thậm chí còn cảm thấy cây dù của cô không phù hợp với nơi đây. Lúc đi ngang qua nhà trưng dù giấy, cô liền đi vào chọn một cái màu đỏ thẫm, trên ô không có hoa văn Thanh Cử lắc đầu với màu đỏ chói mắt này “Nhìn thôi cũng thấy nóng.”“Em thích màu này.” An Lai gấp cái ô kia lại, mở ô giấy ra che cho nói, nhìn ô này có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra cầm rất nắng còn được, không biết có che mưa nổi không, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”Viên Thanh Cử không có cách nào với cô, không dây dưa vấn đề ô này nữa “Sắp đến rồi.”Bọn họ dừng lại trước một căn nhà nhỏ chưa mở cửa, từ mặt tiền phải đi vào đường hẻm khác, trong cùng là một cánh cửa Thanh Cử lấy chìa khóa mở cửa, nghiêng người để An Lai đi vào trước, sau đó anh mới nhấc va ly vào rồi đóng cửa là một khoảng trời riêng, là khoảng sân không lớn lắm, có đặt rất nhiều chậu hoa cỏ thông thường, lệch lạc không đều nhưng rất tươi góc còn có một mảng lớn hoa phụng tiên nhiều sân chính là mặt tiền vừa rồi bọn họ nhìn thấy bên ngoài, trong sân còn có mấy căn lầu hai tầng nhỏ, dưới lầu là phòng bếp, sảnh nhỏ và đồ gia cụ linh nhà tọa lạc bên bờ đê của trấn Thanh Hà, xuống phòng bếp đẩy cửa đi ra ngoài, ngồi dưới mái hiên còn có thể thả chân xuống lầu là hai căn phòng ngủ, gia cụ bằng gỗ lim, hoa văn đơn giản mà tinh xảo, hỉ thước hồng mai hoặc điệp hí mẫu này quả thực tạo ra theo sở thích của An Lai, mang lại cho cô niềm vui và kinh ngạc không bắt lấy Viên Thanh Cử đang nhàn nhạt cười sau lưng, kích động hỏi “Phòng này là của anh sao?”Viên Thanh Cử không hài lòng lắm cách dùng từ của cô, anh thở dài “Bảo bối, phải nói là của chúng năm trước Tiểu Thất thích gian phòng bên cạnh,” Viên Thanh Cử chỉ vào phía bên kia tường “Anh hai của cho nó lúc sinh nhật mười lăm tuổi của thường xuyên tới đây ở, một năm trước vừa khéo nơi này muốn bán, anh hai hỏi trong nhà có ai muốn mua hay đoán em nhất định sẽ thích nên mua lấy, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội đưa em đến đây.”An Lai ôm chặt anh “Em rất thích.” Sau đó cô khẩn cấp đi thăm dò lãnh địa mới của mắt cô gái nhỏ lại có ánh sáng lần nữa, Viên Thanh Cử cảm thấy chuyến đi này thật không một lát, nam chủ nhân đã bị nữ chủ nhân lãng quên, đành phải nhận mệnh đi sắp xếp lại hành lý cũng bị cô lãng quên ở đây.
An Lai ngủ đến nửa đêm thì cảm thấy bị cái gì đó giữ chặt, rất khó chịu, tỉnh lại mới phát hiện có người đang nằm cạnh giật thót hô nhỏ một tiếng, lúc này mới nhớ ra là Viên Thanh Thanh Cử bị cô đánh thức, anh ngồi dậy mở đèn ngủ, ánh mắt vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng, hơi híp hỏi “Sao vậy, lại thấy ác mộng à?”“Sao anh lại ở đây?” An Lai nghĩ thế nào cũng không nhớ được sau khi mình xem phim xong đã xảy ra chuyện gì.“Bé con, em ngủ đến hồ đồ rồi, anh không ở đây thì ở đâu?” Nhìn An Lai ngây ngốc, anh vươn tay ôm cô rồi lại tắt đèn nằm xuống, vừa xoa bụng cô vừa nhắm mắt Lai vặn vẹo người, lập tức bị anh vỗ vỗ trấn an, ý thức Viên Thanh Cử dần mơ hồ “Ngoan, đừng nháo, sáng sớm mai anh còn phải đi làm nữa.”Cô đành phải ngoan ngoãn nằm im, chậm rãi ngủ trong tiếng hít thở của Lai thích ngủ nướng, nhưng Viên Thanh Cử lại không cho cô cơ hội này, bất luận thế nào cũng phải lôi cô dậy ăn sáng, ăn xong rồi muốn đi ngủ hay không thì tùy cô, hôm nay cũng là như Thanh Cử đi rồi, An Lai nhìn quả thầu dầu đã được hong khô dưới mái hiên, những chiếc chum màu nâu cũng được xe tải chuyển lên núi lúc sáng sớm cùng với nguyên liệu nấu ăn, hiện giờ đã được rửa sạch phơi mở nước tự mình ướp quả thầu dầu, vì đầu bếp bài xích với thực phẩm ướp nên cô cũng không yên tâm để ông ra Lai đeo bao tay, đổ quả thầu dầu vào trong bồn lớn rồi rắc muối lên, tỉ mỉ xoa nắn, đến khi quả mềm ra mới đổ vào chum, xếp từng chồng từng chồng chỉnh tề, đồng thời đổ rượu và ít dấm chua, đường đỏ nghiền nhỏ thành bột phấn lên, chúng chẳng những có thể chống phân hủy biến chất mà còn có thể giữ nguyên vị tươi. Bác Hách bước vào “Phu nhân, có khách đến thăm.”“Sao? Là ai vậy?” Viên Thanh Cử không ở nhà, vậy cô phải ra tiếp khách sao? Nhưng cô lại không biết ai hết.“Ừm,” bác Hách cúi xuống, cân nhắc tìm từ nói “Đại khái có thể tính là hàng xóm.”“Hàng xóm?” Thật kỳ quái, núi Nghiệp không phải chỉ có một căn biệt thự này sao?So với An Lai, bác Hách lạnh nhạt hơn nhiều “Là căn nhà trên ngọn núi bên cạnh, nghe nói mấy ngày trước vừa dọn đến, hôm nay đặc biệt sang thăm chúng ta, tôi đã đưa người vào đại sảnh rồi.”Như vậy cũng có thể tính là hàng xóm sao?An Lai ép quả thầu dầu vào chum, lấy ni lon bọc thức ăn bao kín lại, đặt lên trên một túi gạo rồi gọi người đưa ra chỗ thoáng mát, sau đó mới rửa tay đi gặp đến là một phụ nữ béo, mặc váy xếp lớn rộng rãi, trên dưới bốn mươi tuổi, làn da hồng hào nhẵn mịn, mười ngón tay trắng nón mượt mà, không khó nhìn ra cuộc sống an nhàn sung sướng nhiều năm của chị nói bọn họ chuyển đến từ Nam Thành, chồng chị ta họ mà thật là khéo, vị phu nhân đó cũng họ An, chỉ là tên có hơi kỳ quái - Phúc khi An Phúc Nam biết An Lai cũng họ An thì càng thêm thân thiết, mở miệng là gọi em gái, cũng muốn An Lai gọi mình là chị cả.“Kỳ thực chị nên sớm đến đây mới phải, chỉ là cứ luôn không đi làm không hiểu chuyện, hai năm trước vì muốn đẩy nhanh tốc độ mà buổi tối thi công quấy nhiễu sự thanh tĩnh ở cả đây chịu tội với em, em rộng lượng chớ trách.”“Chị thật là chu đáo, quá khách khí lần em xuống núi đều có thể nhìn thấy biệt thự của chị,” kỳ thực cô chỉ mới xuống có hai lần, “Nhưng mà em… chồng em nói là bên kia vẫn đang xây, em lại luôn ở trong nhà, không biết bên đó đã xây xong, không thể đi chúc mừng tân gia một tiếng được, là em thất lễ mới phải.” Nho nhã nói xong một câu, An Lai nhân lúc uống trà mà khẽ thở hắt ra, chiêu đãi quý phu nhân thế này thật không đơn là… tình thế có chút ngoài tưởng tượng của cô, vừa khách sao xong, quý phu nhân đang ở tiệc trà xã giao thì lại lập tức chuyển thành phố phường hàng xóm người làm việc nhà.“Ai dà, quên mất cái này chứ,” An Phúc Nam mang một chiếc hộp thủy tinh đến mở ra trước mặt An Lai “Đây là bánh gạo ngọt chị tự làm ở nhà, vẫn còn nóng đó, em nếm thử đi.”An Lai lấy tay thử, quả thực vẫn còn ấm, bên kia bác Hách đã vội mang đĩa và nĩa tới đựng cho An Lai một khối lễ phép, An Lai cũng phải ăn một chút, dù sao loại bánh gạo ngọt này quá đẹp đẽ sang trọng, cô cũng không ôm hi vọng gì với một người phụ nữ luôn sống sung sướng an mà… An Lai ăn một miếng, nhẵn mịn mềm mại, có hơi dính răng “Chị cả, gạo sữa của chị là dùng đá thạch mài ra phải không?”“Ồ, em thường hay làm nó sao?”“Nếu dùng máy mài thì không thể rắn chắc ngon miệng như vậy được.”“Chị cũng chỉ vì món này mà để người trong nhà dời cối đá qua đây đá đó đã dùng hai mươi mấy năm, là đồ cưới nhà mẹ cho lúc kết hôn.” An Phúc Nam cười hì hì, còn vô cùng hào phóng nói “Nếu sau này em có gì muốn mài, cứ việc qua tìm chị là được.”“Vậy em cũng không khách khí.” Tuy là nói thế, nhưng hai nhà bọn họ cách nhau đến một ngọn núi lận đó.“Khách khí cái gì, mười dặm Phương Viên này cũng chỉ hai núi nhà chúng ta là có người, về sau chị chính là lĩnh cư*, em rãnh rỗi thì cứ qua núi chị đi dạo, ở mãi một ngọn núi cũng không thú vị lắm đâu.” *lĩnh cư lĩnh trong chiếm lĩnh, cư trong cư trú, mình không biết giải thích rõ từ này thế nào, đại khái ý chị ta là sẽ thường xuyên qua đây í“À… Em cũng nghĩ như vậy, láng giềng nên qua lại với nhau nhiều thì mới tốt.” An Lai dùng khí lực rất lớn mới không để thất lễ trước mặt mọi người, nhưng mà chị cả à, lời nói như sơn phỉ ở lần đầu gặp mặt thế này thật sự không thành vấn đề sao? *Sơn phỉ kẻ cướp núi“Không còn sớm nữa, chị phải về rồi.” An Phúc Nam vừa nói vừa nói vừa giục bác Hách dọn chiếc hộp lại cho mình.“Cũng đến giờ cơm rồi, chị ở lại ăn trưa rồi đi.” An Lai lễ phép giữ ngờ An Phúc Nam vốn đã đứng lên lại ngồi trở về “Vậy thì quấy rầy em gái một chút vậy, chồng chị thật sự rất bận, đa số thời điểm chị đều chỉ dùng cơm một mình.”An Lai xấu hổ, miễn cưỡng cười đến khi rốt cục ăn cơm xong, tiễn An Phúc Nam ra đến cửa, bác Hách còn đưa một chiếc hộp thủy tinh qua “Dương phu nhân, đây là một ít điểm tâm trong nhà.”Trước khi lên xa, An Phúc Nam còn thân thiết dặn dò An Lai “Em gái à, có rảnh thì qua núi chị chơi chút nhé.”An Lai đổ mồ hôi “Bác Hách, mấy quý phu nhân đều giống thế này… Ừm… không câu nệ tiểu tiết vậy sao?”Bác Hách giật nhẹ khóe miệng “Có lẽ vị phu nhân này là khác biệt.” Buổi tối Viên Thanh Cử trở về, An Lai bảo phòng bếp dọn bánh gạo ngọt An Phúc Nam mang đến ra, gắp một miếng cho Viên Thanh Cử Thanh Cử cầm cổ tay cô cắn một ngụm, An Lai trừng mắt nhìn anh “Không sợ nóng sao.” Rồi bỏ vào chén anh.“Bàn Bàn đưa tới?”An Lai vui vẻ ác độc nói “Là quà gặp mặt của ngọn núi bên cạnh đó.” Rồi kể lại chuyện giữa trưa một lần cho anh Thanh Cử nghe xong, cười ha hả nửa ngày.“Buồn cười như vậy sao!” An Lai đá anh một cước.“Khụ khụ…” Viên Thanh Cử ngưng cười, bảo người giúp việc “Nói bác Hách gọi Hoành Ca và Hoàng Thuyền tới đây.”“Ai vậy?”“Là tiểu lâu la của sơn đại vương đó, về sau lúc đi đến núi khác cũng có thể tăng thêm uy phong cho sơn đại vương.” Viên Thanh Cử múc một chén canh cho cô, đẩy bánh gạo ngọt trước mặt cô sang chỗ khác, “Đừng chỉ ăn cái này, ăn thêm món khác nữa, còn dư để lại ngày mai ăn.”An Lai nâng chén uống một chút lại ăn một ngụm bánh gạo ngọt, Viên Thanh Cử dứt khoát cho người dọn xuống luôn, không thèm nhìn cô gái nhỏ đang nhe răng nhếch miệng, anh rất không đồng ý nói “Em đã ăn bốn miếng rồi.”An Lai khinh bỉ loại đàn ông bạo quyền này, cô nhỏ giọng lầu bầu “Em mà tính là sơn đại vương gì chứ, nhiều nhất cũng chỉ là áp trại phu nhân thôi.”An Lai có thể cảm giác được rõ ràng không khí thoải mái trên bàn cơm chậm rãi tan đi, cô không biết lời đó có gì không đúng, chỉ đành phải im lặng.“Nhìn anh làm gì, còn không mau ăn cơm.” Ý cười trên mặt Viên Thanh Cử có chút miễn cưỡng, lâu sau mới xoa tóc cô, chậm rãi nói “Nếu em thích bánh gạo ngọt thì có thể để đầu bếp thử làm xem, nếu không đúng vị, anh lại tìm những người khác đến làm.”.
ReviewNẾU CÓ DUYÊN SỐNG LẠI. Tác giả Nhất loại Hiện đại, giả trọng sinh, cường thủ, hào môn, siêu sủng, sạch, ấm áp, trạng 52 chương + 5 NT – hoàn. Giới thiệu Tại Thanh nghe nói đến Viên Thanh Cử đều biết, vợ của anh là do anh dùng thủ đoạn cướp về. Chỉ riêng An Lai không biết. An Lai là vợ anh.————————An Lai bị tai nạn, khi tỉnh dậy thì đột nhiên phát hiện ra chuyện không bình thường. Cô thế mà trọng sinh, nhưng thân thể này trùng hợp là cũng tên An Lai. Cô sợ hãi hoang mang và không biết mình đang trong mơ hay thực. Mọi chuyện quá đỗi kinh hoàng. Bên cạnh cô còn có một người chồng, tên anh là Viên Thanh Cử. Anh ôn nhu dịu dàng êm ả và yêu thương cô hết mực. Tại sao cô lại biết điều ấy ? Chỉ bởi những cảm nhận trong tim nói cho cô hay. Anh rất yêu cô và những điều anh làm đều thật lòng. Duy chỉ có quá khứ trước kia của thân thể này là anh không hề nhắc tới .Cô cùng anh trở về nhà của mình. Có đôi lúc phát hiện ra rất nhiều điều lướt qua trong đầu nhưng cô lại nhớ rõ đó không phải là ký ức của mình. Nhưng mặc dầu có điều gì không bình thường xảy ra thì Thanh Cử vẫn luôn bên cô, ôm cô vào lòng và bảo vệ cho cô. Sự chăm sóc chăm nom của anh như dòng nước nhẹ nhàng chảy vào lòng cô, mềm nhẹ và ấm cúng. Anh được cho phép cô ỷ lại mình, được cho phép cô làm những điều cô muốn . Nói thế nào nhỉ? Nam chính của chúng ta là một người vô cùng yêu thương vợ. Anh biết cô bị bệnh nhưng lại không biết nên làm gì để giúp cô. Anh sợ hiện thực sẽ khiến cô tổn thương. Vì thế, anh tình nguyện khép chặt những ký ức đó của cô lại. Anh chậm rãi dùng tình yêu và sự kiên trì của mình để đánh thức cô. Nhưng đừng tưởng anh là người trang nghiêm, không biết đùa hay lãng mạn hoa hòe gì hết nhé. Không có đâu ạ. Anh đây tuy là thê nô phiên bản gốc nhưng cũng lưu manh vô sỉ lắm luôn ý. Cô không cho anh vào phòng ngủ chung thì anh tự mình BÒ vào. Đúng rồi ạ. Là BÒ vào theo nghĩa đen luôn ấy v v Cô tránh né anh thì anh càng ôm cô chặt hơn, xem thử ai mạnh thì biết . Và anh còn không biết xấu hổ khi tự tăng cấp bản thân lên level max nào là đẹp trai nè, biết kiếm tiền nè, thương vợ nè … vân vân và mây mây nữa khi nghe thấy cô khen người con trai khác. Rồi cố chấp bắt cô phải thừa nhận cho bằng được. Đáng yêu lắm lắm lắm mn ạ .Sau này, những huyền bí cũng dần được hé lộ, An Lai vẫn chính là An Lai mà không phải là trọng sinh. Đoạn này mình không lý giải thêm vì sẽ mất hay. Các bạn cứ đọc từ từ là sẽ hiểu thôi nhé. Mà có một điểm đặc biệt quan trọng mình cực thích nhất trong truyện là tính cách của bạn bè nhà họ Viên, ai cũng đáng yêu và dễ thương hết á. Dễ thương hết phần nhà người ta luôn đó . Nội dung truyện lại ngọt, lại sủng và có chút sắc nữa nên thu hút vui vẻ lắm. Anh nam chính sủng vợ không nói lại còn phát biểu thêm một câu nói rất có lực “Tôi có vợ, tôi tự hào” v Hết biết. Vì thế, bạn nào đọc rv của mình xong mà cảm thấy thích truyện như thế này thì nhanh nhanh nhảy hố nhé. Hố được lấp đầy rồi đấy ạ. La_phiDes by Họa *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban
nếu có duyên sống lại