Đọc truyện Xuyên Việt Chi Thần Húc của tác giả Tô Hương Lan Sắc được cập nhật liên tục nhanh nhất và rất nhiều truyện hay khác đã hoàn thành. Chọn lọc. Truyện Đọc Nhiều Truyện Đánh Giá Cao Truyện Full Truyện Mới. Editor: Jeong ChoThể loại: xuyên không, cổ đại, cung đình hầu tước, thanh thủy văn, ngọt, không ngược.Tag: Ôn nhu, thâm tình hoàng đế công vs Dương quang, tàn tật thụ.Tình trạng bản gốc: Hoàn (65 chương + 2 phiên ngoại)Nhân vật chính: Sở Thịnh Thần, Ôn Thần Húc Văn án: Thiếu niên vốn không có sức khỏe tốt, đi Read Chương 41 from the story |ĐM - HOÀN| Xuyên việt chi Thần Húc - Tô Hương Lan Sắc by NgcsThos6 (Jeong Cho) with 636 reads. chủthụ, đammỹ, cungđìnhhầutước sinh hoẠt liÊn chi ĐoÀn nhÂn kỶ niỆm 66 nĂm ngÀy truyỀn thỐng hỘi liÊn hiỆp thanh niÊn (lhtn) viỆt nam (15/10/1956-15/10/2022) Thứ ba - 18/10/2022 05:01 Tối ngày 15/10/2022, tại nhà văn hóa tổ dân phố Trần Phú, BCH Đoàn TNCS Hồ Chí Minh thị trấn Thiên Cầm phối hợp Chi đoàn Trần Phú Book Phuc Xuyen from Dong Da - Ha Noi to Chi Linh - Hai Duong. Bus fare: VND 100000 → 100000. Bus schedule: → | Find and compare customer reviews, bus deals, discounts and coupons from Dong Da - Ha Noi to Chi Linh - Hai Duong of Phuc Xuyen with no booking fee | VeXeRe.com - Vietnam's largest online bus ticket booking platform Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ) Quyển 3 - Chương 19. Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ) Giang Vạn Khoảnh lúc này mới hồi phục lại thần trí, quay đầu nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Chí Hoàn vương gia, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất. PEUv. Edit + Beta JeongĐọc truyện vui vẻ nhé~~—————————Lại bị cự tuyệt ngoài cửa, Ôn Tín đã giận hư đầu. Giận Ôn Thần Húc thân là con cái lại bất kính với mình đương là thân cha, nhanh muốn cậu giúp mình biết rõ nguyên nhân Hình Bộ đột nhiên lại đây bắt lòng ngùn ngụt hỏa khí, ngay sau đó Ôn Tín phân phó hạ nhân đem cửa phá ra.– Ta muốn nhìn xem đứa bất hiếu đó trốn bên trong để làm cái gì!Nghe ngoại viện truyền đến từng trận âm thanh đập cửa đông đông đông, Nhậm Giai Lâm sắc mặt không tốt trực tiếp nhảy tường ra, người bên ngoài còn chưa phát hiện ra hắn thì hắn đã thành thạo đem đống hạ nhân đánh ngã hết.– Ngươi đây là ý gì?Có lẽ bởi vì sự tình gần nhất, mặc dù nhớ rõ thân phận của hắn nhưng khẩu khí của Ôn Tín cũng không tốt lên.– Mặc dù ngươi đến từ hoàng cung, nhưng không có tư cách ở Ôn gia ta tùy ý đả thương người khác!– Chúng ta bất quá cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, Ôn đại nhân một hai phải kiên quyết xông vào ta cũng chỉ có thể không khách Nhậm Giai Lâm tùy mơ hồ, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại hiển nhiên sẽ hiểu được “nghe lệnh” này ý chỉ nghe lệnh của ai.– Ngươi……Thấy Ôn Tín chỉ vào mình còn muốn nói gì đó, Nhậm Giai Lâm không kiên nhẫn trực tiếp rút đao ngang hông quang chợt lóe, mới vừa tung một hồi công phu, cây cổ thụ bên cạnh liền đổ Tín bị động tác uy hiếp của hắn làm tức đến phát run, cũng không dám tiếp tục quậy nữa, lưu lại một câu “Có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng mở cửa, tên bất hiếu kia vĩnh viễn cũng đừng đi ra” rồi đen mặt xoay người rời khi rời đi một hồi, Ôn Tín quăng cái ly trong tay, cơn giận chưa tiêu tán phân phó quản gia sau này không cần chuẩn bị thức ăn, đồ dùng cho Tây viện tại trong viện mình bình phục tâm tình, Ôn Tín nghĩ nghĩ cảm thấy bản thân không thể ngồi yên chờ chết, vì thế lại phân phó quản gia chuẩn bị ngân phiếu, mang người ra ngoài lôi kéo quan mà, khi hắn đi lôi kéo quan hệ nửa tháng, bạc cũng một bút một bút đưa đi, thì đột nhiên lại nghe tùy tùng vẻ mặt kinh hoảng nói cho hắn——– Lão gia, không tốt, Liên phu nhân cùng hai vị thiếu gia bị phán lưu đày giờ đã bị áp ra khỏi thành!Đang đứng ở cửa lớn chuẩn bị ra ngoài nghe ngóng tin tức, Ôn Tín lập tức rối loạn tâm thần, bước chân hụt một cái liền ngã xuống từng bậc thang.– Lão gia!Tùy tùng kia cùng thủ vệ khi phản ứng lại chạy nhanh xuống, hắn đã ngã xuống dưới đầu còn nặng nề đập vào sư tử đá, hai mắt vừa trợn đã ngất phu nhân vẫn luôn chờ đến lúc thẩm vấn mình sẽ ôm hết tội trạng vào người nhưng không thể nào nghĩ đến, đợi nửa tháng bọn họ trực tiếp bị áp ra khỏi thành, nói lưu thời điểm này, Ôn Thần Dật cũng khó có thể duy trì bình tĩnh, nhưng mà vô luận bọn họ quậy như thế nào vẫn bị người cường ngạnh mang ra khỏi phu nhân vẫn mang một tia hi vọng cuối cùng chờ Ôn Tín tới cứu bọn họ, chỉ đem hai hài tử về cũng tốt rồi, nhưng chung quy vẫn thất khi nguyên nhân tiểu thiếp của Ôn gia và con thiếp thấp bị lưu đày truyền ra, bá tánh trong kinh thành nghe náo nhiệt cũng mắng vài câu, mà mấy người quan lại cảm thấy ba người họ dám cả gan làm loạn đồng thời sôi nổi lấy việc này làm cảnh luận như thế nào, sau khi chuyện này qua đi, Ôn Tín leo lên nhi nữ nhà võ quan mới chuyển từ thương trường sang quan trường đến giờ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây chắc chắn là kết thúc con đường quan trường của người trong kinh thành đều nhìn Ôn gia mà cười, lại có một người ngoại lệ, người này chính là Lý đại nhân. Chỉ cần nghĩ đến nếu sự tình này xử lý không tốt, chính hắn cũng biến thành trò cười, nơi nào còn có tâm tình nhìn người ta cười cợt nói đến việc Lý đại nhân vốn là người chính trực, hiện giờ còn vì bản thân sau này có thể trụ lại một vị trí nhỏ ở Kim Loan điện, cho nên càng đốc xúc người Hình Bộ tra sự tình dùng đến mười vạn phận nghiêm này xem như Hoàng thượng gián tiếp phân phó, người Hình Bộ đương nhiên không dám làm có lệ, hơn nữa Hình Bộ Thượng thư thấy việc này có liên quan đến Ôn Thần Húc thì trực tiếp gõ người phía dưới một tháng trước, tế tửu Quốc Tử Giám và Lý đại nhân trên triều cáo trạng kết quả lại không làm gì được gã, cảnh này khiến Lưu Bảo Tử đắc ý đồng thời hành sự không càng không cố vì gã tự đại, căn bản là không nghĩ tới đem chuyện này dọn sạch sẽ từ đầu đến đuôi, cho nên nếu tra rõ ràng lời đồn đãi này, không nói đến việc có trăm ngàn chỗ hở, nhưng cũng có thể tra không ít lỗ hổng câu này làm mình cảm thấy sao sao ý nhưng mà vẫn không biết nên edit sao cho hợp.Mười ngày sau, có chứng cứ rõ ràng, kết quả điều tra ra cũng hoàn chỉnh, hài tử chết trong bụng nữ tử hiếu kỳ kia là của Lưu Bảo Tử, lời đồn ban đầu là từ hẻm nhỏ trong Lưu phủ truyền ra, một thi hai mệnh kia không phải là do tự sát mà là bị tùy tùng bên người Lưu Bảo Tử giết thấy kết quả, Lý đại nhân lập tức nổi ở dưới chân thiên tử, thế nhưng còn có loại thảo dân coi thường mạng sống người khác!Nhân tiện vùn vụt điều tra thêm không ít chuyện tốt lúc trước của Lưu Bảo Tử, Lý đại nhân trực tiếp bảo người Hình Bộ tróc nã phía dưới nghĩ đến thân phận của Lưu Bảo Tử, trong lòng ít nhiều có chút băn bọn họ cọ tới cọ lui, lúc Lý đại nhân hỏi nguyên nhân xong, thần sắc lộ ra chút kinh thường.– Các ngươi chỉ cần lo bắt người, có việc gì bản quan tự mình gánh chịu!Quan hệ của Lưu Bảo Tử kia miễn cưỡng xem như biểu đệ của Hoàng đệ, nhưng thực tế dù quăng tám sào cũng không thân thích, hơn nữa cha gã tốt xấu gì cũng là quan tam phẩm, bình hường mọi người đều cấp cho gã chút mặt mũi, hiện giờ nếu Hoàng thượng hỏi đến, nơi nào còn lo lắng thân phận của gã Bảo Tử đang đi trên phố dạo vui vẻ đột nhiên bị người đến bắt, toàn bộ người của Lưu Bảo Tử đều ngơ ngẩn, thẳng đến khi bị mang vào nhà lao mới phản ứng lại bắt đầu giãy giụa.– Các ngươi biết ta là ai không, sao dám tùy tiện bắt ta? Mau buông ta ra……– Bắt chính là ngươi, nếu còn quậy thì đừng mong ta khách khí với ngươi!Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của gã, hai người áp giải gã lạnh lùng trông giữ đại lao Hình Bộ đều mang theo vài phần sát khí, bị bọn họ trừng, Lưu Bảo Tử thật đúng là không dám kêu gã nháy mắt biến thành chim cút, hai người kia càng coi thường loại người chỉ biết làm xằng làm bậy như gã, luôn ỷ thế hiếp người lại căn bản không có can đảm, quả thực là ăn chơi trác lâm triều, chờ mấy đồng liêu khác tấu xong, Lý đại nhân liền vẻ mặt chính khí tiến lên đem chân tướng bản thân cùng Hình Bộ tra ra tấu văn võ trong triều phần lớn đều biết Lưu đại nhân có loại nhi tử hỗn đản, nhưng lại không nghĩ rằng gã có thể to gan lớn mật như vậy, dám làm ra nhiều chuyện xằng bậy đến cứ vô cùng xác thực, Lưu đại nhân mịt mờ oán hận trừng Lý đại nhân đang ở giữa điện, không những không dám cầu tình cho nhi tử, ngược lại còn quỳ xuống thỉnh tội.– Thần vô phương dạy con a, một lòng vì triều bận rộn lại không biết trong nhà còn có một nghiệt tử như vậy, thỉnh Hoàng thượng trách phạt!Theo ý của Lưu đại nhân, bản thân không cãi lại còn thỉnh tội, Hoàng thượng nhiều nhất cũng chỉ phạt một chút bổng lộc rồi liền qua. Về phần nhi tử, đợi sau khi hắn trở về phát lực, có thể bảo liền bảo, không thể bảo thì chẳng còn biện pháp mà, Sở Thịnh Thần ngồi trên long ỷ thờ ơ lạnh nhạt nhìn, cũng nhìn ra được hối hận của hắn cũng chỉ ở mặt nói nhi tử bản thân làm cái gì, hắn thân là đương cha nói hoàn toàn không biết, Sở Thịnh Thần không tin, nếu hắn đã biết nhi tử làm ra chuyện như vậy còn dung túng, loại người này tự nhiên cũng không thể ở trong triều tiếp tục nằm ở vị trí cao. Đổi góc độ, nếu tính cả hắn và toàn bộ người trong phủ thật không biết mấy chuyện tốt mà nhi tử làm ra, vậy loại quan tai như gỗ mục không thông như vậy còn giữ lại trên triều có tác dụng gì?– Nếu Lưu đại nhân bởi vì quá bận mà không dạy dỗ nhi tử, vậy từ hôm nay trở đi hàng làm triều tán đại phu朝散大夫, ở nhà đóng cửa ăn năn một năm hảo hảo dạy dỗ nhi tử khác bản thân từ quan tam phẩm biếm thành quan ngũ phẩm, lâm triều cũng không có tư cách tham dự, chân Lưu đại nhân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ không được ngã ra mà, dù trong lòng nhỏ đầy máu, hắn cũng không thể không đánh tinh thần lên lĩnh chỉ tạ người khác nhìn vào sắc mặt trắng bệch của hắn, biên độ nhỏ mà lắc lắc biết hôm nay hà tất gì lúc trước lại làm?Đồng thời nghiền ngẫm ý của Hoàng thượng là cảnh tỉnh họ, trong lòng văn võ bá quan trong triều quyết định, trở về xách nhi tử, tổn tử ra gõ một phen.– Về việc của Lưu Bảo Tử, liền để Hình Bộ xử trí.– Vâng!Hình Bộ Thượng thư tiến lên lĩnh mệnhNhững người khác không nói gì, chỉ có một có lão đại nhân tóc đã che kín sương trắng mắt đã sớm ướt át. Nếu không cố kỵ bây giờ còn đang lâm triều, chỉ sợ lão có thể vừa khóc vừa cười ra bên cạnh phát hiện biểu tình vị lão đại nhân có chút khó hiểu, chờ nhớ đến lúc trước lão từng bởi vì cháu gái chết mà cáo trạng Lưu Bảo Tử trên triều, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, ngay sau đó khẽ nghiêng sườn mặt, tốt xấu gì hắn cũng phải che đậy một chút miễn bị người khác chỉ ra là ngự tiền thất khi hạ triều, vị lão đại nhân kia nhìn Lý đại nhân hành lễ thật sâu, sau đó không đợi hắn đến đỡ lên đã nhanh chóng rời bước ra đại điện, trong nháy mắt lão lệ tung dù đầu sỏ gây tội đã gặp báo ứng, nhưng người chết thì không thể sống lại được theo bóng dáng lão biến mất, Lý đại nhân trong lòng hụt hẫng.——0——-Gần đây Sở Thịnh Thần có dưỡng thành một thói quen, hạ triều xong phải đi một chuyến đến tẩm cung thiên điện rồi mới trở về xử lí chính sự. Hôm nay lại có việc muốn truyền mấy vị đại nhân vào tham thảo, cho nên liền trực tiếp đi Ngự Thư thiên điện Tử Thần cung, Sở Duệ lôi kéo Ôn Thần Húc muốn cậu đến tẩm điện của mình đến, tất cả trẻ con đều thích bắt chước, vì thế lúc trước không có Ôn Thần Húc ở đây, bé vô thức bắt chước Hoàng thúc của mình, rõ ràng tuổi vẫn còn nhỏ nhưng lại luôn nỗ lực xụ mặt. Hiện tại thì ở cùng Ôn Thần Húc, bé lại khôi phục bản tính của tiểu hài tử, trở nên yêu cười mê chơi không ít.– Không được, Huyên Nghiêu đã nói không thể rời khỏi Tử Thần Thần Húc không muốn cho hắn thêm phiền toái, vì thế lắc đầu cự tuyệt.– Nhưng Hoàng thúc không ở đây, chúng ta rất nhanh sẽ trở lại người không biết được Duệ nói.– Chỉ cần hắn muốn, sự tình trong hoàng cung hắn đều sẽ Thần Húc nói xong, lại chỉ vào xe lăn của mình tiếp tục nói– Hơn nữa, ta đang ngồi xe lăn rất dễ thấy được.– Sự tình trong hoàng cung Hoàng thúc đều biết?Sở Duệ bị lời nói vừa rồi của cậu làm cho kinh lúc bé ở tẩm điện của mình Hoàng thúc đều sẽ biết sao?Dù sao Ôn Thần Húc cảm thấy như vậy, vì thế ra vẻ đương nhiên gật đầu. Lại nhìn thấy biểu tình của bé liền biết khẳng định bé lén lúc làm chuyện tốt gì rồi, vì vậy Ôn Thần Húc nói– Ngươi đã làm gì?Sở Duệ lắc mạnh đầu không muốn bé không tiếp tục chuyện kêu mình ra khỏi Tử Thần cung, Ôn Thần Húc cũng không truy vấn hôm nay thời tiết không tồi, Ôn Thần Húc liền đề nghị đến hoa viên ngồi, Sở Duệ không ý kiến, hai người liền đi đến hoa trong đình hoa viên, hai người ăn điểm tâm trên bàn, Sở Duệ đột nhiên hỏi ngoài hoàng cung có hình dáng bé tò mò, Ôn Thần Húc liền đem những thứ mình nhìn thấy ở kinh thành kể ra cho bé thực, đối với Ôn Thần Húc mà nói, kinh thành cổ kính này cũng là một địa phương mới mẻ, mỗi lần ra ngoài dạo cậu đều nhìn thấy không ít thứ thú vị. Đáng tiếc, mấy thứ này trong mắt người ngoài đều là những thứ phổ biến, cho nên cậu cũng không cùng người khác chia sẻ mấy thứ cậu lần đầu thấy mới giờ thì có thể nói cho Sở Duệ, cậu cũng rất vui nghe, đôi mắt Sở Duệ liền sáng lên, điểm tâm cũng không lo Thần Húc nói nửa ngày, dừng lại nâng chung trà lên uống.– Ta cũng muốn ra ngoài cung bé hạ thấp âm thanh, Ôn Thần Húc buông cái ly trong tay.– Ngươi chưa từng ra ngoài xem sao?– Chưa từng, Hoàng thúc không cho ta ra Duệ nói, còn than dài một tiếng, một bộ dáng bất đắc bé như vậy, Ôn Thần Húc nhịn không được nhếch môi, vốn dĩ muốn an ủi bé bây giờ còn nhỏ chờ lớn lên thì có thể ra cung, bất quá lại nhớ lại bé không thích người khác nói mình nhỏ, lại đem lời nói nói thành.– Chờ ta xuất cung ta liền mua một ít thứ ngươi thích kêu người đưa cho ngươi.– Ngươi muốn xuất cung!Sở Duệ kéo tay áo cậu rằng bé luyến tiếc mình, Ôn Thần Húc cúi đầu nói– Đúng rồi, ta ở chỗ này lâu như vậy, cũng nên trở về.– Vậy ngươi mang theo ta đi! Sở Duệ hưng phấn Thần Húc “…….”Thấy cậu không nói chuyện, Sở Duệ lại nói– Nếu không chúng ta bây giờ đi đi!Ngươi gấp như vậy muốn theo ta về, Hoàng thúc ngươi có biết không?– Huyên Nghiêu sẽ không cho ngươi theo Thần Húc không thể không đánh vỡ hi vọng bé nói.– Ngươi đi nói với Hoàng thúc, Hoàng thúc chắc chắn sẽ đáp ứng!Người Sở Duệ tuy nhỏ, nhưng nhạy bén phát hiện lúc Sở Thịnh Thần ở bên Ôn Thần Húc hắn rõ ràng tương đối dễ nói có vụ đến nhà người ta làm khách, lúc đi còn bắt cóc hài tử người Thần Húc lắc đầu.– Húc Húc, Húc Húc…….Sở Duệ thấy cậu không đáp ứng, trực tiếp nhào vào lồng ngực cậu hô, rất có thể nếu mình vẫn không đồng ý bé sẽ tiếp tục hô bé làm nũng quấn lấy, trong lòng Ôn Thần Húc có chút mềm mại lại có chút vô thố, đôi tay giữ lấy người bé cúi đầu nói – Ta đi nói Huyên Nghiêu chưa chắc đã đáp ứng, nếu không ngươi trực tiếp đi tìm hắn làm nũng đi, nói không chừng hắn nhất định sẽ đáp ứng.– Ta mới không làm nũng!Sở Duệ ngẩng đầu ngươi mới vừa làm gì? Ôn Thần Húc cùng bé nhìn nhau một hồi, cuối cùng thỏa hiệp trước nói– Được rồi, ngươi sẽ không làm nũng. – Ngươi mới làm nũng!Sở Duệ tiếp tục nói.– Đúng vậy, ta mới làm bé trợn tròn mắt, Ôn Thần Húc tiếp tục thỏa hiệp.– Nếu ngươi được, vậy ngươi đi tìm Hoàng thúc làm nũng đi!Ngữ khí Sở Duệ lại hưng phấn triệu không nghĩ đến bị bé đi vòng như vậy, Ôn Thần Húc ngẩn ra một hồi, theo bản năng tưởng tượng bộ dáng chính mình làm nũng mặt có chút nóng lên, ngay sau đó kiên định lắc đầu.– Húc Húc, Húc Húc……Sở Duệ lại lần nữa nhào vào lòng ngực cậu, tiếp tục tốt cũng không phải làm nũng đâu ha?Ôn Thần Húc “……….” EDIT + BETA Jeong—————————Ôn Thần Húc, Thần Húc – Mặt trời lúc bình tên khiến người ta cảm thấy tràn ngập ấm áp cùng hi qua do một lần bị tai nạn xe cộ mà cậu phải ngồi trên xe lăn, thậm chí bởi vì thân thể không khỏe muốn ra ngoài càng khó khăn. Nhưng như thế, cũng không làm ngụ ý tốt đẹp từ cái tên suy đến lại bị người khác cho rằng ra vẻ, nhưng mà nội tâm Ôn Thần Húc cảm thấy, tuy rằng hiện giờ cậu không thể đi đường bằng hai chân của mình nhưng ít nhất cậu vẫn còn nhìn được, nói được, thậm chí dưới thời điểm cậu cảm thấy tốt hơn một chút còn có thể cầm bút vẽ vì mình không thể đi được mà khóc thút thít, cậu thủ nghĩ tới những người không có chân, có đối lập mới cảm thấy mình vẫn còn hạnh phúc đó nhiên, Thần Húc cũng thừa nhận lúc tai nạn xảy ra bị đau đớn tra tấn cộng thêm biết mình từ đó không thể đứng dậy nổi, cậu trong nháy mắt tưởng rằng sinh mệnh của mình thật rách trong lúc Thần Húc vô tình đọc được quyển ” Trung đích nhất tắc cố sự” một cô gái chỉ có một tay, một chân còn là người ốm đau với một khối u trong não nhưng cô rất kiên cường. Khi người khác cảm thấy loại tra tấn này không ai chịu nổi, cô lại nói “Tôi ở nhân gian đã chiếm lấy một sinh mệnh, nên tôi phải có trách nhiệm với sinh mệnh mà tôi lấy được ấy”.Cậu ở nhân gian “chiếm” một sinh mệnh, cậu nhất định phải có trách nhiệm đến cùng. Ôn Thần Húc luôn nhớ kĩ lời này, sau tai nạn, bệnh cậu bị biến chứng đau đớn vạn lần, cậu cảm thấy câu nói kia luôn ám chỉ tới nên, khi phát hiện cả người đau đớn, đặc biệt là cái cảm giác đã sớm đã không còn cảm thấy, đầu gối rất nhiều năm không truyền đến đau đớn nhập vào cốt tủy, cậu vẫn cắn răng nhẫn nhịn, nỗ lực khiến mình sống đến khi sắp hôn mê, cảm giác được có người đang kiểm tra mình, lại có người đút mình chén thuốc chua xót, cậu mới dần dần mất đi ý thức.– Lại một lần nữa chạy thắng Tử đến khi tỉnh lại, Ôn Thần Húc nỗ lực cong khóe miệng, như đang nói chính đến anh hai nói, chờ cậu lần sau xuất viện liền dẫn cậu ra bờ biển mừng sinh nhật 16 tuổi, Ôn Thần Húc không nhịn được cao đợi một lát sau, cậu phát hiện trần nhà không phải màu trắng tinh mà thay vào đó là tấm màn tinh xảo; chung quanh không phải phòng bệnh mà là một gian phòng cổ kính xa lạ, Ôn Thần Húc không khỏi có chút ngạc trong nhà không có khả năng lúc cậu được đưa ra từ phòng cấp cứu liền đem cậu rời khỏi bệnh viện. Nghĩ như vậy, cậu dần phát hiện có điều gì đó không cảm thấy đầu gối rất đau, mà thực tế nơi đó đã rất nhiều năm cậu không còn cảm người đều không thoải mái, mà loại không thoải mái này so với cái loại suy yếu trước kia hoàn toàn bất quang vô tình phát hiện trên giường một mái tóc dài màu đen, tim cậu đập nhanh một chút, cậu cảm thấy không đúng. Thử vươn tay thăm dò, trước nhìn nhìn lòng bàn tay và mu bàn tay, lại sờ sờ mặt cùng với mái tóc thật dài, này không phải tóc không phải thân thể mình, Ôn Thần Húc đột nhiên hiểu ra vậy, cậu cấp cứu thất bại? Sau đó liền xuyên qua sao? Mấy năm gần đây loại này trên TV và tiểu thuyết cũng xuất hiện không ít, hiện tại Ôn Thần Húc liên hệ chính mình bây giờ chỉ nghĩ đến cái tượng nếu chính mình thật sự xuyên qua, như vậy lúc này người nhà bên người phòng cấp cứu khẳng định rất khổ sở, tâm tình Ôn Thận Húc liền không khỏi có chút tụt —–Tiếng mở cửa rất nhỏ trong căn phòng yên tình liền trở nên rõ ràng, Ôn Thần Húc hơi nghiêng đầu liền thấy một thiếu niên cỡ 17 tuổi bưng khay đi đến.– Thiếu gia, người tỉnh rồi!Nhìn người trên giường mở to mắt, thiếu niên đem khay phóng tới đặt ngay trên bàn cạnh giường gỗ, sau đó đỡ cậu ngồi dậy.– Thiếu gia người hôn mê đã hai ngày hai đêm, ăn trước chén cháo lót dạ rồi sau đó uống hắn vừa nói, Ôn Thần Húc liền cảm thấy đói bụng, cự tuyệt ý muốn đút mình ăn liền duỗi tay tiếp nhận chén cháo, cái miệng nhỏ liền nhúc nhích ăn niên tuy rằng động tác săn sóc, Ôn Thần Húc lại cảm giác được hắn cùng chính mình’ cũng không thân có rất nhiều nghi vấn, nhưng trong lúc nhất thời không biết mình muốn hỏi cái gì lại một chút không dám thế, chờ cậu đem cháo ăn xong, lại tiếp nhận uống xong chén thuốc, thiếu niên lại cẩn thận dìu hắn nằm xuống sau đó rời đi, Ôn Thần Húc cũng không hỏi ra một đến lúc đóng cửa phòng lại, gã tùy tùng nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài. Vốn dĩ đều chuẩn bị tốt bị tên thiếu gia ăn chơi trác táng đang trọng thương này nổi giận đùng đùng, không nghĩ tới có thể an bình vượt qua một đến người trong phòng không biết người bên ngoài của mình đã không còn ai nữa, cũng không biết chân chính mình……Nghĩ như vậy, gã tùy tùng không khỏi lo lắng chờ đến lúc cậu biết hết thảy, chính mình lần sau còn may mắn như thế khôngCó lẽ bởi vì uống thuốc, rõ ràng vừa mới tỉnh dậy không lâu, Ôn Thần Húc nghĩ một chút sự tình liền thực mau đã khi ngủ say, cậu đột nhiên mơ, câu mơ thấy một thiếu niên thần thái phi dương đang cưỡi ngựa phía sau là một đám người chạy vội ra khỏi thành, sau đó tới một ngọn núi lại ngoài ý muốn đụng phải một đám hắc y nhân đang đánh giết nhau với nhóm người khác. Nhìn đến họ giết đến đỏ cả mắt rồi đoàn người kia chia ra làm hai hướng, thiếu niên vốn dĩ muốn rời đi, nhưng ngựa lại bị kinh hách đột nhiên hướng phía trước chạy. Người thiếu niên mang theo thấy vậy muốn đuổi theo dẫn cậu đi, lại bị một đám hắc y nhân quay quanh muốn giết. Mà thiếu niên cưỡi ngựa đột nhiên đụng vào một người, sau đó chính mình văng mạnh ra ngoài……..Bay cao như vậy, ngã xuống đau đớn thế nào có thể nghĩ tới, cái trán đổ đầy mồ hôi Ôn Thần Húc nhíu mày muốn tỉnh lại, nhưng khi thiếu niên ngã xuống thật mạnh. Ngay sau đó cảnh trong mơ đột nhiên liền thay đổi bắt đầu trở nên hỗn độn, rối ren nữa tỉnh lại, Ôn Thần Húc bị âm thanh ngoài cửa đánh thức, liền khi cậu chậm rãi mở mắt cửa đồng thời bị đẩy ra.– Nhị đệ, hiện tại có khá hơn chưa?Không thấy thân cận, nhưng thực ra trước đó đã từng nghe âm thanh này. Ôn Thần Húc muốn chống tay ngồi dậy, liền thấy một người hai bước đã đi tới, đỡ cậu nói– Nhị đệ thân mình không tốt vẫn nên nằm đi!Rõ ràng chưa từng gặp mặt người thanh niên này nhưng dựa qua cảnh trong mơ tối qua, Ôn Thần Húc mơ hồ biết người này là đại ca của chính mình’.Thấy cậu theo lực đạo của mình lần nữa nằm xuống, Ôn Thần Dật nhìn cậu, tầm mắt hắn dừng ngay trên đùi cậu một hồi, sau đó vừa thương tiếc, vừa trách cứ nói– Hảo hảo ra khỏi thành săn thú, như thế nào liền mang theo một thân trọng thương trở về?Tuy rằng biết hắn là đại ca của chính mình’ không sai, nhưng Ôn Thần Húc vẫn không muốn kêu ca làm cậu cảm giác được ấm áp, mà hắn tuy rằng nói quan tâm, nhưng trên người lại không làm cậu cảm thấy ấm áp cùng thân cậu cúi đầu, tựa hồ không quá muốn nói chuyện, biểu tình quan tâm trên mặt Ôn Thần Dật liền phai nhạt một ít, sau đó nhìn cậu đối với chính mình ngữ khí lại như cũ nhu hòa nói– Được, đại ca cũng không có ý muốn trách cứ ngươi. Ngươi nếu không muốn nói liền không nói, bất quá….. Lần trước đưa ngươi trở về là người nào? Người bên cạnh ngươi đều đi đâu? Như thế nào không để ý đến đại ca ngươi?Ôn Thần Húc đảo mắt, không phải cậu không cố ý không để ý tới hắn, chỉ là hắn hỏi những vấn đề căn bản cậu không biết trả lời như thế nào, vì thế đành phải trầm mặc tiếp tục bảo trì tư thế cúi mình cùng cậu luôn luôn vẫn là quan hệ không tồi, hiện giờ xem bộ dàng này của cậu, Ôn Thần Dật cảm thấy thật không thích hợp, chẳng lẽ………– Nhị đệ, ngươi có phải biết hay không chân của ngươi bị phế rồi?Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Thần Dật chỉ nghĩ tới khả năng rằng sớm có suy đoán, nhưng khi nghe người đối diện nói ra, tia hi vọng dưới đáy lòng của Ôn Thần Húc cuối cùng cũng bị đánh tan. Quả nhiên, xuyên qua vẫn không thể tự đi đường, trong lòng thở dài một tiếng, nhớ tới bản thân trừ bỏ không thể đi đường thì còn lại đều tốt, sức khỏe cũng rất tốt, vì thế liền thỏa mãn cậu đột nhiên ngẩng đầu, lại xem trên mặt cậu biểu tình không quá ngạc nhiên, Ôn Thần Dật âm thầm nói một tiếng Quả nhiên như thế!Hắn thở dài một hơi, an ủi nói– Nhị đệ không cần lo lắng, ta cùng phụ thân nhất định sẽ tìm đại phu tới chữa khỏi chân rằng ở nhà quan, không được thương yêu, Ôn Thần Húc tính cách vẫn như cũ giống như trước đây yên vui, nhưng từ khi ngồi trên xe lăn vẫn có chút cảm thấy không giống, cậu đối với cảm xúc người khác càng mẫn cảm một như phía trước, vị đại ca’ này hỏi chính mình sẽ không biết chân mình bị phế đi, tuy ngữ khí lo lắng, nhưng cậu vẫn cảm thấy được có một tia hưng phấn cùng đắc ý, mà hiện tại an ủi, cậu cùng không cảm giác được chân thành nào của là như thế, nghe được hắn như vậy nói, Ôn Thần Húc vẫn mở miệng lễ phép nói– Đa khi nói xong, cầu liền nhắm mắt lại, một bộ dạng mệt mỏi. Anh trai của cậu ở thời điểm cậu đau đớn hận không thể lấy thân thể của mình thay cậu nhận hết đau đớn về mình. Lúc chính mình khó chịu anh hai sẽ dỗ mình vui vẻ, anh hai sẽ chạy xe thật xa để mua bánh kem cậu thích, anh hai của cậu……Cậu có một người anh rất rất rất tốt nên cậu có điểm không nghĩ lại nghe vị trước mặt hiện tại là ca ca của chính mình nói ra những lời có chút không rõ vì cái gì làm ca ca biết đệ đệ chân bị phế đi vì cái gì không hỏi câu đầu tiên là Có đau hay không?Cậu hiện tại kỳ thực rất muốn nói một tiếng Đau’, nhưng anh hai hiện giờ không ở đây, ba mẹ cũng không ở, không có người hỏi cậu nhắm mắt, môi mím lại, khóe mắt dần ướt át lên, Ôn Thần Dật cảm thấy kỳ thực không có gì để hỏi. Mặc kệ vì cái gì, cũng mặc kệ người đưa cậu về là ai, đích tử duy nhất của Ôn gia cũng đã phế lưng giúp cậu kéo chăn, Ôn Thần Dật liền lộ ra một nụ cười ôn nhu.– Mệt mỏi phải nghĩ ngơi cho tốt, đại ca lần sau lại đến thăm thẳng dậy rồi xoay người vừa mới chuẩn bị rời đi, nhưng mới bước ra một bước hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói– Phụ thân hai ngày nay rất bận, chờ người có rảnh ta sẽ nhắc người tới thăm xong thấy cậu vẫn nhắm hai mắt như cũ không phản ứng, lúc này mới đi ra khỏi phòng rồi phân phó gã tùy tùng bên ngoài hai câu, Ôn Thần Dật vẻ mặt lo lắng rời đóng lại, người nằm trên giường một lần nữa mở bừng mắt, một chuỗi nước mắt lăn xuống, sau đó liền biến mất trên gối bình tĩnh nhìn nóc giường, hai tròng mắt có chút tan rã. Sau một hồi, cậu không tiếng động hơi hơi hé miệng, tựa hồ muốn nói– Anh hai, em đau…..END CHAPTER 1 Tác giả Tô Hương Lan Sắc Thể loại xuyên không, cổ đại, cung đình hầu tước, thanh thủy văn, ngọt, không ngược, ôn nhu, thâm tình hoàng đế công vs Dương quang, tàn tật thụ Edit Jeong Cho wp hoahoalala Tình trạng Hoàn 65 chương + 2 phiên ngoại ———– Văn án Thân thể không khỏe mạnh, đi đứng cũng không tốt. Câu chuyện này kể về một thiếu niên đang yên vui tự tại lại xuyên vào một tên ăn chơi trác táng bị ngã ngựa gãy chân. Biên tập viên Tấn Giang đánh giá Đối với Ôn Thần Húc, một người đi đứng không được, thân thể lại suy yếu đi ra ngoài một chuyến cũng là chuyện không dễ dàng, chuyện đột nhiên xuyên vào một tên ăn chơi trác táng mới vừa bị ngã gãy chân thì không có gì khó tiếp thu. Tuy rằng thanh danh của người này không tốt, người nhà cũng không đối đãi tử tế với hắn, nhưng tốt xấu gì cũng để lại cho cậu một cái danh ân nhân cứu mạng của Hoàng đế, còn có một bằng hữu béo như quả bóng nhưng rất làm cậu ấm lòng. Cùng những người gọi là người nhà kia, một chút cảm giác thân cận gì đó cậu cũng không có, nhưng lại cảm thấy ấm áp tản ra từ bốn phía khi ở bên vị Hoàng đế cao cao tại thượng…. Nam chủ tuy trước hay sau xuyên qua đều đi đứng không được nhưng lại không bi quan, vẫn như cũ có một cuộc sống yên vui, giữ được tấm lòng thiện lương. Hiểu được cách thỏa mãn lòng mình, hiểu được hạnh phúc là gì, cho dù người bên cạnh cậu luôn cho cậu cảm giác rất giống người nhà là một vị Hoàng đế, nhưng cậu vẫn như cũ không sinh ra dã tâm gì, trước sau vẫn nhớ rõ nguyện vọng nho nhỏ của mình là muốn tự mắt nhìn xem thế giới tuyệt đẹp kia. Toàn văn ấm áp, không có cung đấu, trạch đấu phức tạp, cách hành văn nhẹ nhàng làm người đọc cũng phải cười. ———————- Link Link wattpad EDIT + BETA Jeong————————Ở trong phòng vài ngày, trừ bỏ hai tùy tùng cũng chỉ có Ôn Thần Dật ngẫu nhiên sẽ lại đây một nhớ ba mẹ cùng anh trai đồng thời Ôn Thần Húc cũng từ bên ngoài xác minh được giấc mộng lúc trước phỏng chừng là kí ức của chủ nhân thân thể rằng thông qua những kí ức đó biết được chủ nhân thân thể này đã chết từ khi ngã xuống ngựa, nhưng mà vô ý chiếm lấy thân thể người ta, Ôn Thần Húc vẫn có chút băn hồi tưởng lại những kí ức hỗn độn đó, Ôn Thần Húc nghe thấy người ngoài cửa lên tiếng– Tam thiếu gia!Sau đó, cửa bị đẩy ra, một thiếu niên khoảng chừng mười, mười một tuổi bước nhanh đến. Hắn vừa tiến tới liền trực tiếp đứng phía trước giường, ánh mắt ở trên giường quét một lần, ngữ khí kinh ngạc nói – A! Ta còn tưởng bọn họ nói giỡn, nguyên lai ngươi thực sự biến thành người què?Nếu nói lúc trước Ôn Thần Húc còn không hiểu vì sao cái vị đại ca’ kia trong ngoài không giống nhau, chờ nhìn đến những kí ức sau cậu mơ hồ có chút hiểu nhà tuy rằng đều là họ Ôn, nhưng mà hắn lúc trước biết được nhà này có 4 khẩu nhà? thì có chút bất đồng. Nhà này bối phận lớn nhất là Ôn gia tổ mẫu bà nội, sau đó mới là Ôn lão gia, mà Ôn phu nhân —— cũng chính là thân nương của chính mình’ đã qua đời rất nhiều năm trước. Vị đại ca cùng tam đệ đều là thiếp thất sinh ra, cùng cậu’ không phải cùng một thân rằng không hiểu nam tử cổ đại vì cái gì muốn đem hài tử chính mình phân ra thành ba bảy loại, nhưng đối với thường thức cơ bản của cổ đại vẫn có chút hiểu biết, Ôn Thần Húc biết ở thời này lấy con vợ cả vi tôn1.1 làm đầu, trong này thì có nghĩa như kế thừa gia mà thân phận của cậu rõ ràng là đích tử, lại bị phế đi hai chân vì sao lại không có người quan tâm, trừ bỏ bên người có hai tùy tùng, thế nhưng phụ thân cũng tổ mẫu cũng không tới thăm, Ôn Thần Húc cảm thấy bản thân thật khó có thể nghĩ được nguyên cậu không vì lời châm chọc của mình mà nổi giận, thậm chí càng không để ý tới mình, Ôn Thần Lễ có chút thất muốn tiếp tục nói, dư quang liền nhìn thấy hai tùy tùng kia, vì thế hắn hơi khom lưng nhỏ giọng– Ôn Thần Húc, lỗ tai ngươi sẽ không bị phế theo chứ?Rõ ràng tuổi không lớn nhưng nói chuyện lại thực khó nghe. Chỉ sợ hắn lớn lên rất không ngoan ngoãn, Ôn Thần Húc kỳ thực từ trong lòng rất muốn có em trai nhưng lúc này lại một chút cũng không muốn để ý tới vị đệ đệ bên cạnh thấy chính mình nói hai câu, cậu ngay cả liếc mắt cũng chẳng thèm liếc. Ôn Thần Lễ trong lòng liền nổi trở thành một phế nhân còn có tư cách làm ra một bộ dáng kiêu ngạo, khinh thường người khác sao?! Nghĩ như vậy, hắn liền không chút che dấu, trực tiếp cao giọng nói– Ôn Thần Húc, ta xem lỗ tai và miệng ngươi đều cùng với cái chân ngươi phế theo luôn rồi đi?! Ngươi xem bây giờ ngươi đang nằm liệt trên giường là cái đức hạnh gì! A! Lúc trước trong kinh thành ngươi nổi danh ăn chơi trác táng, chờ về sau ngươi lên kinh thành ó phải sẽ nổi danh là phế vật?!Đối với những người râu ria cứ nói này nói nọ, Ôn Thần Húc từ trước đến giờ đều không để trong lòng. Hắn thích nói liền mặc hắn nói. Nói lại cũng chỉ lãng phí nước miếng, chính mình lại không đau không nhị thiếu gia nằm trên giường nhắm mắt mà tam thiếu gia đang mở miệng châm chọc, hai tùy tùng mới bị điều lại đây đem đầu cúi thấp xuống, trong lòng đều có chung một ý phúng nửa ngày, kết quả thấy người mình đang châm chọc dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thậm chí khả năng nghe rõ chính mình nói cái gì đều không có. Một quyền như đánh lên bông cảm giác thật khó chịu, rõ ràng là đến đây đả kích người nhưng Ôn Thần Lễ lại mang một bụng lửa giận, ánh mắt đảo qua, cầm lấy chén trà trên bàn cạnh giường gỗ hướng phía trước định ném đi, nhìn xem bị hắn làm đến thế này cậu còn thờ ơ nữa không.– Tiểu Lễ, ngươi định làm gì đó?!Nghe được giọng nói quen thuộc, Ôn Thần Lễ nhẹ buông tay, cái ly rơi xuống mép giường, sau đó phanh một tiếng mảnh nhỏ rơi tán loạn trên mặt đất.– đầu quét những mảnh nhỏ trên đất, Ôn Thần lễ mới biết được mình định làm gì, chột dạ hô lên một Thần Dật liếc hắn một cái, hai bước đi tới.– Tiểu Lễ tuổi còn nhỏ đùa giỡn có chút không đúng mực, ta thay hắn xin lỗi ngươi, nhị đệ không cần cùng hắn so đo.– Lại không làm gì đến hắn, ca, ngươi xin lỗi làm gì?!Ôn Thần Lễ lôi kéo hắn không cho là đúng cáo liếc mắt một cái, ý bảo câm miệng, Ôn Thần Dật giúp hắn nói mấy câu liền bắt đầu quan tâm– Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta cùng Tiểu Lễ có rảnh liền tới thăm xong, phân phó gã sai vặt dọn dẹp đống mảnh vỡ dưới sàn, lôi kéo Ôn Thần Lễ ra đến ra sân sau, Ôn Thần Lễ ném tay hắn ra, khó có thể lý giải hô– Ca, hắn đều bị phế rồi, người cần gì phải đối tốt như vậy với hắn?– Hồ đồ!Ôn Thần Dật mắng một tiếng, ngay sau đó nói– Nếu hành vi vừa rồi của người bị truyền ra, người ngoài liền nghị luận ngươi thế nào?!Bị hắn nhắc nhỏ, Ôn Thần Lễ cũng biết mình xúc động bất quá vẫn có chút không cao hứng nói– Người đã tàn phế thành như vậy còn làm ra bộ dáng đáng ghét….Xem hắn gục đầu xuống cứ nhắc mãi chuyện đó, Ôn Thần Dật bất đắc dĩ nói– Hắn đều đã phế đi người làm gì phải quan tâm bộ dáng của hắn ra sao, còn có phế vật cái gì đó về sau không được nói, nếu khiến người khác nghe được liền không biết đồn thế nào.– Đã biết, đã biết!Có lệ đáp ứng hai tiếng, Ôn Thần Lễ liền chạy nhanh phòng, Ôn Thần Húc nói mệt mỏi liền bảo tùy tùng dọn dẹp đống bừa bộn dưới đất rồi sai người dìu cậu lên.– Thiếu gia, còn có gì phân phó?Một tùy tùng dìu cậu lên rồi Thần Húc nói– Hai ngươi tên gì?– Tiểu nhân Thanh Nhất.– Tiểu nhân Thanh Thần Húc xem qua, vóc dáng cao chính là Thanh Nhất, vóc dáng thấp là Thanh rõ người, Ôn Thần Húc kêu bọn họ giúp chính mình lấy vài thứ lại đây, chờ hai người đi từ dưới gối đầu lấy ra ngọc bội kì lân cầm trong tay thưởng ngày như vậy vẫn như cũ ở chỗ này, Ôn Thần Húc đã không còn ôm hi vọng trở về, như thế, cậu cũng chỉ nói với thân thể này một tiếng xin lỗi, sau đó liền cùng nhau sống thật sáng huynh đệ Ôn Thần Dật mới vừa đến, không nghĩ tới buổi chiều lại có người đến thăm.– Thần Húc hiện tại có tốt không? Nương hai ngày nay vội vàng giải quyết chuyện trong phủ, hôm nay mới rảnh đến thăm nữ nhân trẻ tuổi trước mặt đột nhiên mang theo một đám tỳ nữ lại đây, Ôn Thần Húc trong giọng nói lộ ra tia nghi hoặc– Nương của ta không phải đã sớm qua đời rồi sao?Cậu hỏi như vậy bởi vì trong trí nhớ Ôn phu nhân đã sớm mất, mà Ôn lão gia lại xem như không có liền tiếp tục cưới. Hiện giờ nghe người trước mặt tự xưng là nương mình, hắn có chút hoài nghi có phải hay không kí ức trước đó chính mình nhìn thấy được là sai?Nàng lúc thường lui tới đều xưng hô như vậy, trước kia sắc mặt của cậu không có chút nào tốt, nhưng đều làm lơ, hôm nay nghe cậu hỏi lại như thế cho rằng cậu cố ý châm chọc mình, nữ nhân trẻ tuổi trước mắt sắc mặt cứng luật pháp không quy định thiếp thất không thể lên làm chính thất, lấy cô mẫu đối với nàng yêu thương, biểu ca đối với Dật nhi và Lễ nhi yêu thích, cái danh Ôn phu nhân nhất định sẽ là của nàng, nhưng rốt cuộc vẫn là cái danh không chính không ôn thuậnLiên phu nhân trong lòng khó chịu, một lát sau nàng mới tươi cười nói– Ta vẫn xem Thần Húc là nhi tử của mình, ngươi trong lòng ta cùng Dật nhi và Lễ nhi đều giống Thần húc bừng tỉnh ngộ ra, hiểu được nàng nguyên lai là thân nương của Ôn Thần Dật và Ôn Thần rằng trong lòng vẫn còn chán ghét vấn đề vừa nãy nhưng nghĩ đến chính mình lại đây chủ yếu là vì đem chuyện lúc sáng của Lễ nhi nhà mình giải quyết, miễn cho truyền ra bên ngoài khiến nhi tử mang danh ” đối với đích huynh bất kính.” Liên phu nhân ngữ khí ôn nhu nói– Đúng rồi, nghe nói Lễ nhi buổi sáng lại đây bởi vì ngươi không để ý hắn mà nháo loạn?Thấy cậu không nói tiếp, Liên phu nhân lại tiếp tục nói– Hắn nha! Ngươi cũng biết tính hắn không có ý gì xấu. Nếu như buổi sáng hắn thực sự chọc ngươi không cao hứng, ngươi là ca ca cũng đừng cùng hắn so Thần Húc thật sự không để ý, thấy nàng tiếp tục nói về vấn đề này liền thuận miệng “Ừm” một cậu rốt cuộc phản ứng Liên phu nhân vừa lòng cười, lại như quan tâm nói– Lúc trước bận quá cũng chưa kịp hỏi, Thần Húc lần này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Còn có bên cạnh ngươi những gã sai vặt đều đi đâu rồi? Người đưa ngươi về là ai?Nghe được vấn đề quen tai, Ôn Thần Húc quay đầu nhìn nàng một cái, ngay sau đó cúi đầu khảy khảy vòng ngọc thực sự quan tâm, trước khi cậu chưa tỉnh lại họ liền có thể điều tra rõ việc này đi?Thấy cậu không muốn nhiều lời, Liên phu nhân tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn một cái, sau đó liền nói– Mặc kệ là gặp chuyện gì, cùng người trong nhà vẫn có thể một lúc thấy hắn vẫn luôn cúi đầu, Liên phu nhân bắt đầu nghi hoặc cậu tại sao đột ngột đổi tính, lại tưởng cậu bị đả kích, liền cảm thấy hợp rằng cảm thấy cậu trọng thương trở về việc này thực sự kì quái, liền mặc kệ lý do tại sao, dù thế nào thì cậu cũng đã bị cậu một hồi, nghĩ đương phụ thân lại không để bụng nhi tử, nàng để ý một chút cũng dễ làm thôi. Vì thế thấy hỏi không ra cái gì Liên phu nhân liền nói– Ngươi không nghĩ muốn nói ta cũng liền không hỏi. Bất quá người bên cạnh ngươi đều không có, trong phòng ngươi chỉ có hai gã sai vặt thì không đủ, đợi lát nữa ta cho người lưu lại mấy hạ nhân, có yêu cầu gì ngươi sai người đến nói với ta là xong lại quan tâm vài câu, dẫn theo tỳ nữ đi theo Liên phu nhân rời đi, thấy thiếu gia còn ngồi trên giường thưởng thức ngọc châu trên tay, hai gã sai vặt liếc nhìn nhau, Thanh Nhất, Thanh Nhị đi lên trước hỏi còn phân phó điều gì ý bảo hắn cùng tỳ nữ sẽ đứng bên ngoài chờ hai người đều rời đi, Ôn Thần Húc duỗi tay sờ sờ chân, đầu gối còn rất đau nhưng chân lại không thể cử vòng ngọc châu lần nữa mang lên cổ tay, Ôn Thần Húc mắt nhìn đầu giường những đồ vật hắn kêu người chuẩn bị, duỗi tay trước lấy ván gỗ đặt trên chăn gấm, lại cầm một tờ giấy đặt lên trên ván gỗ, sau đó nắm bút lông tùy ý phác kệ thế nào, vẽ tranh có thể làm cậu cảm thấy thả CHAPTER 2

xuyên việt chi thần húc