Em về điểm phấn tô son lại Số có thể thay đổi trước giờ quay tùy vào tỉ lệ cược của người chơi! Lô tô 06 - 60 406 - 460 7406 - 7460 Tớ quay 2 xiên thịt ba rọi nướng : => 06,46 chống cháy 06,64 Chúc ACE may mắn ! Lucky
Như bờ môi ngọt ướp bằng son. 6. Em về điểm phấn tô son lại. Ngạo với nhân gian một nụ cười. 7. Vết son môi (Đoàn Minh Hợp) Có bao giờ anh đã từng như thế. Chẳng phải tình mà đùa dỡn vu vơ. Những vết son in nét đậm tình cờ. Của đồng nghiệp quẹt quơ hòng châm chọc
Popper hít tăng khoái cảm Giảm đau, tăng hưng phấn khi quan hệ qua hậu môn Dùng được cho cả Top và Bot - Giá trên chưa bao gồm phí giao hàng. Phí ship bưu điện: 20K cho đơn < 200.000 VNĐ (TP.HCM) và 30K cho đơn < 400K (Các Tỉnh thành khác).
Em về điểm phấn, tô son lại. Ngạo với nhân gian một tiếng cười; Em xinh đâu bởi nụ cười. Em xinh là bởi nhiều người xấu hơn; Hạnh phúc sẽ không mỉm cười với những đứa lười thả thính. Mỉm cười là cách tốt nhất lúc ta bất lực; Mọi người cười tôi vì tôi
Em về điểm phấn tô son lại là 1 câu thơ xuất xắc được trích trong bài thơ Cảnh đoạn ngôi trường của Thái Can. Đây là 1 trong những nhà thơ đã có lần được nói tới trong cuốn thi nhân việt nam của Hoài Thanh và Hoài Chân. Với câu thơ Em về điểm phấn sơn son lại ta có
Em gái bán lê bên vệ đường nổi cộm một thời giờ là thiếu nữ, biết phấn son điệu đà, mặt mộc vẫn đỉnh nhất Thùy Dương - Ngày 20/10/2022 12:00 PM (GMT+7)
GV4e4Vh. Tôi ngắt hai câu thơ của thi sĩ Thái Can trong bài Nỗi Đoạn Trường làm tựa cho bài viết. Sống lâu thì phải già, đó là quy luật của tạo hóa. Thường quý bà sợ già hơn quý ông vì cái già lẽo đẽo sau lưng là sự tàn tạ, là mắt sụp mí, là những nếp nhăn lớn nhỏ lềnh khênh trên mặt Bài này tôi không có khả năng bàn tới kỹ thuật bơm, cắt, hút…Chỉ chia sẻ lại chút mẹo vặt được nghe, thấy, học về cách… ăn gian thêm vài ba tuổi khi tuổi thật không còn trẻ nữa cho vui, ngoài ra không ý gì khác. EM VỀ ĐIỂM PHẤN TÔ SON LẠIĐiểm phấn tô son không hẳn chỉ là chúng ta cứ suốt ngày cứ tô son trét phấn vật lộn với thời trang, mà còn có nghĩa chúng ta phải biết ngắm lại mình, phải biết ý thức chăm chút mình. Vâng, ngày xưa khi chàng tới hỏi, trong mắt chàng – chúng ta là giai nhân, lúc đó chúng ta không những trẻ, tươi tắn mà còn thật gọn ghẽ và rất ý tứ. Nhưng rồi “ về với chàng”, sinh cho chàng những đứa con, nuôi con, khi những đứa bé lớn phổng phao xinh xắn thì lạ thay chúng ta bỏ bê, lơ là chăm sóc chúng ta hồi nào không hay. Có lẽ, cứ nghĩ mình bây giờ hết rồi, ván đã đóng…hòm rồi. Con cái đùm đeo rồi, ai nhìn… Thế là mặc kệ là… thả dàn ! Cho đến một ngày nhìn lại, giật mình, Trời! Chúng ta giờ là một khối bề xề xộc xệch vậy sao? Được sống trên một đất nước quá ư tân tiến, vệ sinh và dư thừa thức ăn…Vì quá dư thừa, nhiều lúc chúng ta thây kệ, mặc sức, cứ ăn tràn cung mây, chính vì vậy dáng vóc chúng ta trở nên … tròn và đầy ăm ắp hồi nào không hay. Một người bạn của chồng tôi, ông NgườiGiaoChỉ sống tại nam Califfonia tâm sự “Tuy ở tuổi này nhưng cánh đàn ông chúng tôi lúc nào cũng muốn nhìn thấy vợ mình như… ngày mới cưới tuy có…già hơn” Và ông còn khẳng định thật chắc nịch như “ Quý bà thật sự yêu chồng là phải biết giữ gìn nhan sắc cho chồng” Nghe chưa ? Trong chúng ta ai không mong mỏi mình số 1 tổ chảng choán hết tâm trí và trái tim hôi hổi của chàng chứ đâu ai muốn có con nhỏ nào đó cứ thấp thoáng trước mắt chàng thì trước tiên phải nhìn lại mình một cách thành thật nhất. Đám phụ nữ chúng ta ai cũng nhớ lời ông bà mình nói “ Nhất dáng. Nhì da” Các cụ dạy không câu nào sai cả nhưng phần đông chúng ta hay cãi cố đổ thừa khi thấy mình “ phì nhiêu” ra và cho là tại già tự nhiên …nó mập! Không gì tự nhiên hết nếu không vì di truyền hay bịnh Chính chất ngọt, chất béo, chất bột là nguyên nhân hàng đầu gây ra cho vòng bụng hàng hàng lớp lớp mỡ sa mà thể dục cho thon gọn ư? Cái “ải” này khó nhất vì…lười! Để chữa lửa, thử chút “ mẹo” này xem sao nhé Mỗi sáng, sau khi cà phê cà pháo nên uống thêm ly trà nóng nặn chút chanh, phương pháp này làm chúng ta có cảm giác hưng phấn và bớt thèm ăn. Người viết là tín đồ của trà chanh không đường trong nhiều năm qua. Kỳ diệu nữa là vòng bụng chắc chắn không bao giờ phát lên tinh thần rồi phải không ? Khi thân thể chúng ta trở nên nhẹ nhàng đôi chút, chúng ta sẽ bắt đầu thích thú trong việc thực hành khởi động những động tác thể dục. Mỗi ngày chúng ta chỉ cần bỏ ra khoảng mười phút nằm dài trên sàn và cố gắng cong người cho hai ngón tay đụng vào hai ngón chân, làm như vậy 20 lần, ngoài ra, lợi dụng lúc shopping chúng ta nên đi vài vòng trong mall, không phải đi tà tà mà phải đi hơi mau, đi vài vòng sẽ khiến mình khoẻ ra, cảm thấy hạnh phúc hơn thêm khi rời shopping mall lỉnh kỉnh trên tay vài túi lớn gói nhỏ xanh xanh đỏ đỏ. Nhà có cầu thang ư? Thật tuyệt vời sao không kiếm cách chạy lên chạy xuống ngày mươi bận thay vì nằm dài ra đó luyện phim bộ! Thử một tháng thấy kết quả, nhớ thử tiếp, thử dài dài nghe. Dĩ nhiên thân hình chúng ta không là người mẫu, chân dài chân ngắn nhưng chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, thon hơn và nhanh nhẹn thời yên tâm về cân nặng, nhưng chưa đủ đâu vì “thon” thì phải “gọn” nữa mới đủ bộ. Nói về gọn thì phải “ liếc” đến cặp ngực “ về chiều” của chúng ta, đừng dại dột cho nó tự do rung rinh, lòng thòng, lểu thểu trước mắt chàng nhé mà chạy ngay ra Playtex, Olga, Warner’s, Bali, Vanity Fair, Delicates, Victoria’s Secret, Cacique, hay Lou…lựa size vừa cỡ mà đeo vào, ngoại trừ lúc đi ngủ mà thôi. Nhưng chưa hết…đồ lót ngoài kiểu cọ còn phải sạch trắng nữa nghe. Tạm thời có thể diện quần jean lưng xệ được rồi, nhưng chỉ biết làm đẹp đi ra ngoài mà trong nhà mặc những bộ quần áo nhàu nát là mất 10 điểm đó áo không phải tô điểm thêm nét đẹp cho chúng ta sao? Nhưng chưa chắc những bộ cánh đắt tiền hay màu sắc diêm dúa làm chúng ta đẹp hơn, cũng như đừng bắt chước theo phong trào, hãy để ý tạng của mình, dáng của mình hạp với loại quần áo nào. Cánh tay mập đừng tròng vào vào những chiếc áo sát nách. Thấp người không mặc váy dài hay quần tây, hãy chọn váy túm ngắn hay quần jean ống loe chẳng hạn giúp mình nhìn cao thêm. Còn phải mặc những trang phục phải đúng với hoàn cảnh nữa, đi thăm người bịnh, đám tang, cứu trợ mà diện những bộ quần áo sang trọng đeo đầy nử trang kệch cỡm lắm. Đêm dạ vũ mà đóng bộ suit văn phòng thì sẽ lạc lõng ngay… Nhìn vào gương soi, người viết thường ngậm ngùi… Đâu rồi gương mặt mơn mởn căng bóng ngày nào ? Đâu rồi đôi mắt đen lay láy ngày xưa ? Thôi đừng nuối tiếc, đừng quá thất vọng. Thật ra, đôi lúc chúng ta vô tình tự làm chúng ta già mà chúng ta không hay vì những phương pháp chăm sóc và trang điễm không đúng cách của chúng ta. Còn nhớ có một dạo, vì bị cuốn hút vào những lời quảng cáo thật hấp dẫn của các thẩm mỹ viện, quý bà rủ rê lũ lượt kéo nhau về Việt Nam để… xâm mắt xâm mày. Có rất nhiều những khuôn mặt thanh tú mày thanh mắt phượng thanh thoát trao nhằm… thợ dõm biến mình thành một mụ bà với đôi chân mày tướng dữ tuổi trên năm mươi không ai còn trẻ đẹp như tuổi đôi mươi. Mái tóc đen dầy thưở nào xác xơ rồi, hãy mạnh dạn cắt gọn lên đừng tiếc. Cái tóc đi liền cái răng nhớ đừng bỏ sót bằng cách thường xuyên đánh răng sau mỗi bửa ăn, ngoài ra chúng ta cũng phải chịu khó thêm hai phút đánh răng và năm phút ngậm nước muối để làm chậm lại cái rơi cái rụng cái lung lay rồi hãy đi ngủ. Nước muối ngoài cái giữ răng chắc còn sát trùng giảm thiểu mùi hôi vừa ngăn ngừa viêm cổ họng. Làn môi cũng vậy, đừng lợi dụng nhiều vào cây son, chỉ dùng lip balm để môi mềm hơn, ngọt hơn. Ban đêm rửa sạch mặt cho da thở, ban ngày bôi kem giữ ẩm để da sáng đẹp, nhớ uống đủ nước và hạn chế đánh phấn, phấn phủ dầy trên mặt khiến da bị thô ráp, cẩn thận nhất về má hồng, đánh không khéo khiến mình nhìn già lâu thưởng mình một chút, thương mình một chút. Đến sapa, hay thẩm mỹ viện uy tín nào đó cho chuyên viên chăm sóc da mặt. Nằm tĩnh lặng trong khung cảnh êm đềm đáng lắm VỚI NHÂN GIAN MỘT TIẾNG CƯỜI Người trẻ có nét đẹp tươi tắn đầy sức sống của thời tuổi trẻ. Người lớn tuổi có phong thái mặn mà trầm tĩnh qúi phái của những phụ nữ chính chắn mà các cô gái trẻ không có được. Chúng ta đừng sợ tuổi già. Sợ cũng không thoát sao không sung sướng đón nhận điều hiển nhiên đó với tiếng cười thật sảng khoái? Cuộc đời được sống trọn vẹn, từ thưở nằm nôi cho đến tuổi thanh xuân và cho đến ngày hôm nay – là một cái ơn diệu kỳ mà Thượng Đế đã ban cho chúng ta. Cho nên chúng ta phải biết trân quý và sống cho đàng hoàng. Chúng ta đã qua những trãi nghiệm dài của cuộc đời, chúng ta càng phải biết hài hòa và thương yêu mọi người hơn nữa bằng cách biết chia sẻ. Biết tha thứ. Biết quan tâm và bớt cố chấp, bớt quan trọng hoá và thực hiện những hoài bảo để trở thành một con người còn có ích cho gia đình, cộng đồng, xã hội và thể hiện được giá trị nội tâm của chúng một phụ nữ duyên dáng, lạc quan, tươi tắn, tốt bụng thì còn sợ gì thời gian…thuỵvi Hầm Nắng, khai bút đầu năm 2009
Em về điểm phấn tô son lại là một câu thơ hay được trích trong bài thơ Cảnh đoạn trường của Thái Can. Đây là một nhà thơ đã từng được nhắc tới trong cuốn thi nhân Việt Nam của Hoài Thanh và Hoài Chân. Với câu thơ Em về điểm phấn tô son lại ta có thể cảm nhận được số phận của người con gái khi phải dấn thân vào chốn phong trần nhưng vẫn giữ được tấm lòng trinh bạch. Hãy cùng nhau theo dõi bài viết này ngay bây giờ các bạn nhé! Em chỉ nói rằng “Đời em buồn”, Rồi em nức nở lệ sầu tuôn. Tâm sự một cô gái nhảy Anh nhớ năm xưa trong yến diên Họp mặt ba kỳ, trăm sinh viên. Rót chén rượu nồng cùng vui chơi Trước khi chia tay người mỗi nơi. Điểm vui yến tiệc bọn ca nhi Ba bảy mai kia đương vừa thì. Hoa khôi hôm ấy là em đó, Liếc mắt đưa tình đá cũng mê. Hôm nay nức nở sầu ảm đạm Kể lại đời em nghe thê thảm Không quê, không quán, không mẹ cha, Như cánh bèo trôi không chỗ bám. Em phải dấn thân vào hồng lâu Luỵ từ nô bộc đến công hầu. Rồi lại giạt trôi trường khiêu vũ Hết lòng chiều khách lại chiều chủ. Liễu bồ sức vóc được bao nhiêu Dạn gió dày sương thực đến điều. May thay em gặp khách phiêu lưu Cảm thấy tình em thảm đạm nhiều, Nhặt cánh hoa tàn rơi dưới đất Chung tình trong một mối thương yêu. Khách nhớ quê xa trở gót về. Đêm trường nhớ khách dạ đê mê, Cảm thấy đời em buồn lạnh, tẻ, Ngoài đường sương lạnh bước ra đi. Ra đi gió lạnh tạt ngang mình, Nghĩ đến đời em, em khiếp kinh, Kinh khiếp vì đời như vực thẳm Xui em truỵ lạc hỡi trời xanh! Nếu cũng như ai có mẹ cha, Buồng xuân rủ gấm với phong là, Thời em ngày tháng cùng vui sương Hớn hở nô đùa với cỏ hoa. Rồi ngày đào lý nở nhành bông, Em cũng như ai được tấm chồng Quyền cả chức cao trong xã hội Êm đềm chia ngọt sẻ bùi chung. Than ôi! Em có được như người Hoa tạ lia cành trước gió rơi Lăn lóc cát lầm hoen cánh ngọc Đem thân làm thú vạn muôn người. Lững thững em đi bên vệ đường, Âm thầm buồn bã; gió cùng sương Ướt cả áo xiêm, em chẳng biết… Lòng em mang nặng dấu đau thương. Chán nản quay đầu em lại nhìn Cuộc đời quá khứ tựa đêm đen. Tương lai bước tới chân chồn mỏi, Một bước đau lòng, một bước thêm! Lầu các, kìa ai vợ với chồng Êm đềm trong giấc phụng loan chung. Riêng em lững thững bên hè vắng Khóc mãi, mắt em úa đỏ hồng. Ôi thôi! Em quyết chỉ quyên sinh Quyết bỏ trần gian, bỏ ái tình. Trong một gian buồng thuê buổi tối Đau lòng, em uống thuốc quyên sinh. Khinh thay! Những gái tiếng con nhà Vì tính buông tuồng phải truỵ sa Vào chỗ bùn lầy nghề kỹ nữ; Nhưng em… nào phải muốn giăng hoa. Giời đất này! Hãy chứng minh Vì chưng xã hội quá bất bình. Thân em thật đã bùn than lấm Lòng tuyết, em còn giữ tiết trinh. Mang tấm lòng đau xuống suối vàng Ai người nhân thế chạnh lòng thương? Ai người biết được em đau khổ? Đêm lạnh… thân ôi! Cảnh đoạn trường. Cõi đời dần tối, giấc âm thầm Hình ảnh ngàn xưa cũng xoá dần, Sau rốt cảm nghe như mẹ ẵm Và lời ân ái khách xa xăm. Sáng sớm người ta vào buồng ngủ, Thất đảm kinh hồn người la rú Vội vàng đưa em đến nhà thương, Để em lạnh lẽo nằm trên giường. Hồi lâu thuốc thang em tỉnh dậy Mở mắt, lạ lùng nhìn thế gian; Bất giác hai hàng lệ em tràn. Chung quanh em, những người săn sóc Gạn ghẽ dò la hết cỗi gốc Em chỉ nói rằng “Đời em buồn”, Rồi em nức nở lệ sầu tuôn. Anh cũng như em, chán cõi đời, Nhưng mà quả quyết sống mà chơi. Đời càng bạc bẽo cùng mình lắm Mình cũng yên vui, cũng nói cười! Cười đời bạc bẽo khinh thế gian Cho biết rằng ta chẳng phải hèn Ta sống vì chúng ta quả quyết Đạp bằng muôn vạn nỗi gian nan. Đứng dậy, em ơi! Sống cõi đời, Đời dầu khổ nhục đến mười mươi, Em nên điểm phấn tô son lại, Ngạo với nhân gian một nụ cười. Ngày mai ở mãi chốn chân trời Trong cảnh gia đình ấm áp vui Một phút trầm ngâm anh sẽ khấn Cho em trở lại được tươi cười. Em về điểm phấn tô son lại là một câu thơ được đánh giá rất hay và đắt giá của bài thơ Cảnh đoạn trường. Thân phận của người phụ nữ vì số phận phải dấn thân vào chốn phong trần là điều mà nhiều người đã viết. Nhưng qua bài thơ này ta có thể cảm nhận được cô ấy tuy chịu nhiều đau khổ nhưng vẫn giứ tấm lòng trinh bạch. Đừng quên đón đọc những bài thơ tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!
x >Em về điểm phấn tô son lại là một câu thơ hay được trích trong bài thơ Cảnh đoạn trường của Thái Can. Đây là một nhà thơ đã từng được nhắc tới trong cuốn thi nhân Việt Nam của Hoài Thanh và Hoài Chân. Với câu thơ Em về điểm phấn tô son lại ta có thể cảm nhận được số phận của người con gái khi phải dấn thân vào chốn phong trần nhưng vẫn giữ được tấm lòng trinh bạch. Hãy cùng nhau theo dõi bài thơ này ngay bây giờ các bạn nhé! Em chỉ nói rằng “Đời em buồn”,Rồi em nức nở lệ sầu tuôn.Tâm sự một cô gái nhảyAnh nhớ năm xưa trong yến diênHọp mặt ba kỳ, trăm sinh chén rượu nồng cùng vui chơiTrước khi chia tay người mỗi vui yến tiệc bọn ca nhiBa bảy mai kia đương vừa khôi hôm ấy là em đó,Liếc mắt đưa tình đá cũng nay nức nở sầu ảm đạmKể lại đời em nghe thê thảmKhông quê, không quán, không mẹ cha,Như cánh bèo trôi không chỗ phải dấn thân vào hồng lâuLuỵ từ nô bộc đến công đang xem Em về điểm phấn tô sonRồi lại giạt trôi trường khiêu vũHết lòng chiều khách lại chiều bồ sức vóc được bao nhiêuDạn gió dày sương thực đến thay em gặp khách phiêu lưuCảm thấy tình em thảm đạm nhiều,Nhặt cánh hoa tàn rơi dưới đấtChung tình trong một mối thương nhớ quê xa trở gót trường nhớ khách dạ đê mê,Cảm thấy đời em buồn lạnh, tẻ,Ngoài đường sương lạnh bước ra đi gió lạnh tạt ngang mình,Nghĩ đến đời em, em khiếp kinh,Kinh khiếp vì đời như vực thẳmXui em truỵ lạc hỡi trời xanh!Nếu cũng như ai có mẹ cha,Buồng xuân rủ gấm với phong là,Thời em ngày tháng cùng vui sươngHớn hở nô đùa với cỏ ngày đào lý nở nhành bông,Em cũng như ai được tấm chồngQuyền cả chức cao trong xã hộiÊm đềm chia ngọt sẻ bùi ôi! Em có được như ngườiHoa tạ lia cành trước gió rơiLăn lóc cát lầm hoen cánh ngọcĐem thân làm thú vạn muôn thững em đi bên vệ đường,Âm thầm buồn bã; gió cùng sươngƯớt cả áo xiêm, em chẳng biết…Lòng em mang nặng dấu đau nản quay đầu em lại nhìnCuộc đời quá khứ tựa đêm lai bước tới chân chồn mỏi,Một bước đau lòng, một bước thêm!Lầu các, kìa ai vợ với chồngÊm đềm trong giấc phụng loan em lững thững bên hè vắngKhóc mãi, mắt em úa đỏ thôi! Em quyết chỉ quyên sinhQuyết bỏ trần gian, bỏ ái một gian buồng thuê buổi tốiĐau lòng, em uống thuốc quyên thay! Những gái tiếng con nhàVì tính buông tuồng phải truỵ saVào chỗ bùn lầy nghề kỹ nữ;Nhưng em… nào phải muốn giăng đất này! Hãy chứng minhVì chưng xã hội quá bất em thật đã bùn than lấmLòng tuyết, em còn giữ tiết tấm lòng đau xuống suối vàngAi người nhân thế chạnh lòng thương?Ai người biết được em đau khổ?Đêm lạnh… thân ôi! Cảnh đoạn đời dần tối, giấc âm thầmHình ảnh ngàn xưa cũng xoá dần,Sau rốt cảm nghe như mẹ ẵmVà lời ân ái khách xa sớm người ta vào buồng ngủ,Thất đảm kinh hồn người la rúVội vàng đưa em đến nhà thương,Để em lạnh lẽo nằm trên lâu thuốc thang em tỉnh dậyMở mắt, lạ lùng nhìn thế gian;Bất giác hai hàng lệ em quanh em, những người săn sócGạn ghẽ dò la hết cỗi gốcEm chỉ nói rằng “Đời em buồn”,Rồi em nức nở lệ sầu cũng như em, chán cõi đời,Nhưng mà quả quyết sống mà càng bạc bẽo cùng mình lắmMình cũng yên vui, cũng nói cười!Cười đời bạc bẽo khinh thế gianCho biết rằng ta chẳng phải hènTa sống vì chúng ta quả quyếtĐạp bằng muôn vạn nỗi gian dậy, em ơi! Sống cõi đời,Đời dầu khổ nhục đến mười mươi,Em nên điểm phấn tô son lại,Ngạo với nhân gian một nụ thêm Cách Xóa Ảnh Trên Facebook Nhanh Chóng Mới Nhất 2021, Cách Xóa Ảnh Trên Facebook Đơn Giản, Dễ Thực HiệnNgày mai ở mãi chốn chân trờiTrong cảnh gia đình ấm áp vuiMột phút trầm ngâm anh sẽ khấnCho em trở lại được tươi cười.nghĩa_của_câu_em_về_điểm_phấn_tô_son_lại_ngạo_với_nhân_gian_một_nụ_cười, em_trở_về_tô_má_điểm_môi_son, đứng_dậy_đi_em_giữa_cuộc_đời, em_về_tô_lại_nụ_cười, tô_son_điểm_phấn_từng_đã_nguôi_lòng, một_phút_lòng_em_mơ_bạn_mới, thái_can, tô_son_điểm_phấn _là_gì,
Hai câu thơ này tác giả là Thái Cang, trong bài Cảnh đoạn trường. Nó có trong Thi nhân Việt Nam. Đây là toàn bài in trên trang web chưa đối chiếu lại Cảnh đoạn trường — Thái Can — Em chỉ nói rằng “Đời em buồn” Rồi em nức nở lệ sầu tuôn Tâm sự một cô gái nhảy Anh nhớ năm xưa trong yến diên Họp mặt ba kỳ, trăm sinh viên. Rót chén rượu nồng cùng vui chơi Trước khi chia tay người mỗi nơi. Điểm vui yến tiệc bọn ca nhi Ba bảy mai kia đương vừa thì. Hoa khôi hôm ấy là em đó, Liếc mắt đưa tình đá cũng mê. Hôm nay nức nở sầu ảm đạm Kể lại đời em nghe thê thảm Không quê, không quán không mẹ cha, Như cánh bèo trôi không chỗ bám. Em dấn thân vào hồng lâu Lụy từ nô bộc đến công hầu. Rồi lại giạt trôi trường khiêu vũ Hết lòng chiều khách lại chiều chủ. Liễu bồ sức vóc được bao nhiêu Dạn gió dày sương thực đến điều. May thay em gặp khách phiêu lưu Cảm thấy tình em thảm đạm nhiều, Nhặt cánh hoa tàn rơi dưới đất Chung tình trong một mối thương yêu. Khách nhớ quê xa trở gót về. Đêm trường nhớ khách dạ đê mê, Cảm thấy đời em buồn lạnh, tẻ, Ngoài đường sương lạnh bước ra đi. Ra đi gió lạnh tạt ngang mình, Nghĩ đến đời em, em khiếp kinh, Kinh khiếp vì đời như vực thẳm Xui em trụy lạc hỡi trời xanh! Nếu cũng như ai có mẹ cha, Buồng xuân rủ gấm với phong là, Thời em ngày tháng cùng vui sương Hớn hở nô đùa với cỏ hoa. Rồi ngày đào lý nở nhành bông, Em cũng như ai được tấm chồng Quyền cả chức cao trong xã hội Êm đềm chia ngọt sẻ bùi chung. Than ôi! Em có được như người Hoa tạ lia cành trước gió rơi Lăn lóc cát lầm hoen cánh ngọc Đem thân làm thú vạn muôn người. * * * Lững thững em đi bên vệ đường, Âm thầm buồn bã; gió cùng sương Ướt cả áo xiêm, em chẳng biết… Lòng em mang nặng dấu đau thương. Chán nản quay đầu em lại nhìn Cuộc đời quá khứ tựa đêm đen. Tương lai bước tới chân chồn mỏi, Một bước đau lòng, một bước thêm! Lầu các, kìa ai vợ với chồng Êm đềm trong giấc phụng loan chung. Riêng em lững thững bên hè vắng Khóc mãi, mắt em úa đỏ hồng. Ôi thôi! Em quyết chỉ quyên sinh Quyết bỏ trần gian, bỏ ái tình. Trong một gian buồng thuê buổi tối Đau lòng, em uống thuốc quyên sinh. Khinh thay! Những gái tiếng con nhà Vì tính buông tuồng phải trụy sa Vào chỗ bùn lầy nghề kỹ nữ; Nhưng em … nào phải muốn giăng hoa. Giời đất này! Hãy chứng minh Vì chưng xã hội quá bất bình. Thân em thật đã bùn than lấm Lòng tuyết, em còn giữ tiết trinh. Mang tấm thân lòng đau xuống suối vàng Ai người nhân thế chạnh lòng thương? Ai người biết được em đau khổ? Đêm lạnh… thân ôi! Cảnh đoạn trường. Cõi đời dần tối, giấc âm thầm Hình ảnh ngàn xưa cũng xoá dần, Sau rốt cảm nghe như mẹ ẵm Và lời ân ái khách xa xăm. Sáng sớm người ta vào buồng ngủ, Thất đảm kinh hồn người la rú Vội vàng đưa em đến nhà thương, Để em lạnh lẽo nằm trên giường. Hồi lâu thuốc thang em tỉnh dậy Mở mắt, lạ lùng nhìn thế gian; Bất giác hai hàng lệ em tràn. Chung quanh em, những người săn sóc Gạn ghẽ dò la hết cỗi gốc Em chỉ nói rằng “Đời em buồn”. Rồi em nức nở lệ sầu tuôn. * * * – Anh cũng như em, chán cõi đời, Nhưng mà quả quyết sống mà chơi. Đời càng bạc bẽo cùng mình lắm Mình cũng yên vui, cũng nói cười! Cười đời bạc bẽo khinh thế gian Cho biết rằng ta chẳng phải hèn Ta sống vì chúng ta quả quyết Đạp bằng muôn vạn nỗi gian nan. Đứng dậy, em ơi! Sống cõi đời, Đời dầu khổ nhục đến mười mươi, Em nên điểm phấn tô son lại, Ngạo với nhân gian một nụ cười. Ngày mai ở mãi chốn chân trời Trong cảnh gia đình ấm áp vui Một phút trầm ngâm anh sẽ khấn Cho em trở lại được tươi cười Sở dĩ có người gúc google ra tác giả Trần Huyền Trân là vì trong 1 bài phỏng vấn Đoàn Thị Lam Luyến, nhà thơ này nói Tôi rất thích câu thơ của nhà thơ Trần Huyền Trân “Em về điểm phấn tô son lại/ Ngạo với nhân gian một nụ cười”.
Em về điểm phấn tô son lạiEm về điểm phấn tô son lại là một câu thơ hay được trích trong bài thơ Cảnh đoạn trường của Thái Can. Đây là một nhà thơ đã từng được nhắc tới trong cuốn thi nhân Việt Nam của Hoài Thanh và Hoài Chân. Với câu thơ Em về điểm phấn tô son lại ta có thể cảm nhận được số phận của người con gái khi phải dấn thân vào chốn phong trần nhưng vẫn giữ được tấm lòng trinh bạch. Hãy cùng nhau theo dõi bài thơ này ngay bây giờ các bạn nhé! Em chỉ nói rằng “ Đời em buồn ”, Rồi em nức nở lệ sầu tuôn. Tâm sự một cô gái nhảy Anh nhớ năm xưa trong yến diênHọp mặt ba kỳ, trăm sinh chén rượu nồng cùng vui chơiTrước khi chia tay người mỗi vui yến tiệc bọn ca nhiBa bảy mai kia đương vừa khôi hôm ấy là em đó,Liếc mắt đưa tình đá cũng nay nức nở sầu ảm đạmKể lại đời em nghe thê thảmKhông quê, không quán, không mẹ cha,Như cánh bèo trôi không chỗ phải dấn thân vào hồng lâuLuỵ từ nô bộc đến công đang xem Em về điểm phấn tô son lạiRồi lại giạt trôi trường khiêu vũHết lòng chiều khách lại chiều bồ sức vóc được bao nhiêuDạn gió dày sương thực đến thay em gặp khách phiêu lưuCảm thấy tình em thảm đạm nhiều, Nhặt cánh hoa tàn rơi dưới đấtChung tình trong một mối yêu quý .Khách nhớ quê xa trở gót về. Đêm trường nhớ khách dạ đê mê, Cảm thấy đời em buồn lạnh, tẻ, Ngoài đường sương lạnh bước ra đi .Ra đi gió lạnh tạt ngang mình, Nghĩ đến đời em, em khiếp kinh, Kinh khiếp vì đời như vực thẳmXui em truỵ lạc hỡi trời xanh !Nếu cũng như ai có mẹ cha, Buồng xuân rủ gấm với phong là, Thời em ngày tháng cùng vui sươngHớn hở nô đùa với cỏ hoa .Rồi ngày đào lý nở nhành bông, Em cũng như ai được tấm chồngQuyền cả chức cao trong xã hộiÊm đềm chia ngọt sẻ bùi chung .Than ôi ! Em có được như người Hoa tạ lia cành trước gió rơiLăn lóc cát lầm hoen cánh ngọcĐem thân làm thú vạn muôn người .2L ững thững em đi bên vệ đường, Âm thầm buồn bã ; gió cùng sươngƯớt cả áo xiêm, em chẳng biết … Lòng em mang nặng dấu đau thương .Chán nản quay đầu em lại nhìnCuộc đời quá khứ tựa đêm đen. Tương lai bước tới chân chồn mỏi, Một bước đau lòng, một bước thêm !Lầu những, kìa ai vợ với chồngÊm đềm trong giấc phụng loan chung. Riêng em lững thững bên hè vắngKhóc mãi, mắt em úa đỏ hồng .Ôi thôi! Em quyết chỉ quyên sinhQuyết bỏ trần gian, bỏ ái một gian buồng thuê buổi tốiĐau lòng, em uống thuốc quyên thêm Tóm Tắt Văn Bản Cô Bé Bán Diêm Lớp 8 , Tóm Tắt Truyện Ngắn Cô Bé Bán Diêm AnKhinh thay ! Những gái tiếng con nhàVì tính buông tuồng phải truỵ saVào chỗ bùn lầy nghề kỹ nữ ; Nhưng em … nào phải muốn giăng hoa .Giời đất này ! Hãy chứng tỏ Vì chưng xã hội quá bất bình. Thân em thật đã bùn than lấmLòng tuyết, em còn giữ tiết trinh .Mang tấm lòng đau xuống suối vàngAi người nhân thế chạnh lòng thương ? Ai người biết được em đau khổ ? Đêm lạnh … thân ôi ! Cảnh đoạn trường .Cõi đời dần tối, giấc âm thầmHình ảnh ngàn xưa cũng xoá dần, Sau rốt cảm nghe như mẹ ẵmVà lời ân ái khách xa xăm .Sáng sớm người ta vào buồng ngủ, Thất đảm kinh hồn người la rúVội vàng đưa em đến nhà thương, Để em lạnh lẽo nằm trên giường. Hồi lâu thuốc thang em tỉnh dậyMở mắt, lạ lùng nhìn trần gian ; Bất giác hai hàng lệ em tràn .Chung quanh em, những người săn sócGạn ghẽ dò la hết cỗi gốcEm chỉ nói rằng “ Đời em buồn ”, Rồi em nức nở lệ sầu tuôn .3A nh cũng như em, chán cõi đời, Nhưng mà quả quyết sống mà chơi. Đời càng đen bạc cùng mình lắmMình cũng yên vui, cũng nói cười !Cười đời tệ bạc khinh thế gianCho biết rằng ta chẳng phải hènTa sống vì tất cả chúng ta quả quyếtĐạp bằng muôn vạn nỗi gian truân .Đứng dậy, em ơi ! Sống cõi đời, Đời dầu khổ nhục đến mười mươi, Em nên điểm phấn tô son lại, Ngạo với nhân gian một nụ cười .Ngày mai ở mãi chốn chân trờiTrong cảnh gia đình ấm áp vuiMột phút trầm ngâm anh sẽ khấnCho em trở lại được tươi cười. nghĩa_của_câu_em_về_điểm_phấn_tô_son_lại_ngạo_với_nhân_gian_một_nụ_cười, em_trở_về_tô_má_điểm_môi_son, đứng_dậy_đi_em_giữa_cuộc_đời, em_về_tô_lại_nụ_cười, tô_son_điểm_phấn_từng_đã_nguôi_lòng, một_phút_lòng_em_mơ_bạn_mới, thái_can, tô_son_điểm_phấn _là_gì ,Chuyên mục Chuyên mục Tổng hợp
em về điểm phấn tô son